Chúng nó như sao trời, không ngừng bay từ đằng xa tới, sau đó nối đuôi nhau vọt vào trong thân thể Vân Liêu.
Vẻ mặt vốn đang thống khổ của Vân Liêu cũng trở nên nhẹ nhõm.
Ôm nghi ngờ với luồng khí màu xanh lá này, tất cả mọi người nhìn chằm chằm Vân Liêu, theo thời gian trôi qua, bọn họ phát hiện được chút mánh khóe.
Lực lượng linh thể của Vô Nhãn đang tiêu hao với tốc độ cao, đã bắt đầu không đủ sức, bước tiến của tượng thần sáu mắt cũng không còn là thế không thể đỡ như trước nữa. Đồng thời, dưới sự áp bách của Phong Bạo Kiếm Trận, sáu cột sáng mà tượng thần sáu mắt bắn ra bắt đầu bị bức lui.
“Sao Vân Liêu vẫn còn đang mạnh lên?”
“Luồng khí màu xanh lá đó khiến cho hắn mạnh lên!”
Mọi người kinh ngạc tán thán, không ai ngờ được chuyện sẽ phát triển thành như vậy.
Nhưng mà lúc này Địch Trần lại nói một câu: “Không phải Vân Liêu đang mạnh lên mà là Vô Nhãn đang yếu đi.”
Kim Bất Tam cũng thu cảm giác lại, thấp giọng nói tiếp: “Quả nhiên không sai, có vẻ như là ma pháp sư dùng cảm giác. Ta có thể cảm nhận được trong lần chiến đấu mới nãy, cảnh giới trong đầu Vân Liêu đang không ngừng phát ra năng lượng, dung nhập vào trong đũa phép đó. Vừa rồi, khi luồng khí màu xanh lá không ngừng tràn vào trong thân thể hắn, mặc dù đầu óc Vân Liêu còn đang phát ra năng lượng nhưng lại duy trì ở một trạng thái thăng bằng. Nói cách khác, nếu như luồng khí màu xanh lá này kéo dài không ngừng thì sợ là Vân Liêu sẽ không kiệt lực!”
Nghe Kim Bất Tam nói như vậy, Địch Trần kinh ngạc nhìn Vân Liêu, nhìn luồng khí màu xanh lá đang từ bốn phương tám hướng vọt vào trong thân thể Vân Liêu.
Đây là ma pháp sao?
Vậy thì cái này sẽ là ma pháp gì?
Lại có thể dùng để bổ sung năng lượng?
Cùng lúc đó, trong chiến đấu, toàn thân Vô Nhãn đã bắt đầu run rẩy, kèm theo đó, tượng thần sáu mắt từng bước từng bước lùi lại. Bởi vì lực lượng linh thể đã còn thừa lại không được bao nhiêu.
Khó mà chèo chống cho Thần Ý công kích!
“Không ——”
Vô Nhãn cắn răng, không cam lòng bước tới trước một bước nữa, nhưng rất tiếc, hắn bị Bạo Phong Kiếm Trận đẩy ngược về.
Đồng thời, lần này hắn lui lại tới mấy chục bước!
“Tại sao ngươi vẫn còn chịu đựng được.” Vô Nhãn không nhìn thấy mộc khí, cũng không cảm giác được mộc khí, cho nên hắn rất là buồn bực không biết tại sao Vân Liêu vẫn có thể đứng vững được.
Chẳng lẽ công kích với cường độ cao như vậy mà không phải là hai bên đều đang tiêu hao sao?
Sao kết quả lại là chỉ có một mình hắn tiêu hao?
Vân Liêu nhìn Vô Nhãn, nói: “Nếu ngươi có thể sống sót được thì gia nhập Bất Hủ Tông đi, ngươi sẽ biết được là tại sao. Còn bây giờ, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, cái này là lượng của ma pháp!”
Phong Bạo Kiếm Trận tiếp tục bao phủ, sáu cột sáng do tượng thần sáu mắt bắn ra ngừng lại, đồng thời sáu mắt cũng nhắm lại.
Bởi vì Vô Nhãn không chịu nổi.
Bịch ——
Trong nháy mắt, khi Vô Nhãn kiệt lực quỳ xuống đất, tượng thần sáu mắt bị Phong Bạo Kiếm Trận nuốt chửng, bị xoắn nát trong chớp mắt, hóa thành kim quang rải khắp mặt đất.
Cảm nhận được sát ý vỡ nát, Vô Nhãn cắm đầu ngã xuống đất, nói ra hai chữ cuối cùng.
“Ta thua!”
Nói xong, mười mấy chuôi ngân kiếm rơi xuống đất.
Phốc ——
Phốc ——
Phốc ——
Vô số kiếm cắm vào trong thân thể Vô Nhãn.
“Vân Liêu thắng!”
Theo một tiếng hô lớn của cường giả Địa Vô Cấm bên ngoài bình chướng, Vân Liêu thu Bạo Phong Kiếm Trận lại, cũng thu ma pháp khôi phục tam giai hệ mộc —— Sâm Lâm Chi Ca lại. Lúc này, mộc khí đầy trời mới tiêu tán mất.
Giờ phút này, Vân Liêu nhìn Vô Nhãn ngã trong vũng máu, mặt không cảm xúc nói: “Hi vọng ngươi có thể sống sót được.”
Dứt lời, hắn cưỡi chổi ma pháp trực tiếp rời khỏi khu vực chiến đấu, không cho Cực Thiên Phong Tâm có cơ hội khiêu chiến hắn.
Bởi vì lúc này, tinh thần lực của hắn cũng tiêu hao sạch sẽ.
Cùng lúc đó, bốn người của Nghịch Thiên Tông trốn ở đằng sau không tẫn nham, bị dọa đến gần chết nhưng suy cho cùng thì vẫn sống tiếp được hoan hô không ngừng.
“Chúng ta sống sót!”
“Chúng ta sống sót!”
Không phải là hô chúng ta thắng rồi.
Cùng lúc đó, bốn người của Nghịch Thiên Tông trốn ở đằng sau Vô Tẫn Nham, bị dọa đến gần chết nhưng suy cho cùng thì vẫn sống tiếp được thì không ngừng hoan hô.
“Chúng ta sống sót!”
“Chúng ta sống sót!”
Mà không phải hô chúng ta thắng.
Khi bốn người mừng rỡ rời khỏi khu vực chiến đấu, vô số người bộc phát ra tiếng vỗ tay và tiếng hò hét như sấm.
Tiếng như sóng vỗ trùng điệp, liên miên không ngớt.
Vân Liêu thắng.
Một người đối phó năm người, vẫn thắng được.
Giờ phút này, không ai cảm thấy Vân Liêu cuồng ngạo nữa, bởi vì bọn họ đã nhìn thấy được sự mạnh mẽ của Vân Liêu.
Một người nhỏ yếu, hắn ăn nói khoa trương trước mặt tất cả mọi người, nói những lời không thiết thực thì sẽ bị trào phúng. Bởi vì tất cả mọi đều cho là hắn đang nằm mơ, còn chưa có tỉnh ngủ.
Nhưng đối với cường giả chân chính thì cho dù hắn có nói khoa trương đến cỡ nào thì cũng chỉ được xem là chí tại ngàn dặm và chí hướng cao xa, phải nói là hoàn toàn khác biệt. Cho nên giờ phút này tất cả mọi người đều vô cùng khâm phục Vân Liêu.
Trận đầu tiên trong đấu bán kết, Vô Nhãn hung danh hiển hách đã thua trong tay hắn, hơn nữa hắn còn thắng được trong tình huống một đánh năm. Như vậy, chẳng lẽ Vân Liêu có thể lấy được đệ nhất Hồng Vực thật sao?
Trong Hồng Vực, không được mấy người mạnh hơn Vô Nhãn?
Giờ khắc này, trong lòng vô số người đều có chung một câu hỏi như vậy.
Trong tiếng hoan hô, Địch Trần cũng không nhịn được mà vỗ tay, đồng thời còn tán thán: “Ma pháp quả là huyền diệu. Cho dù là Vô Nhãn đã tu luyện ra Thần Ý nhưng vẫn thua. Nếu Bạch Nhãn Khách ở đây thì sợ là sẽ nhịn không được mà đánh thẳng lên sơn môn Bất Hủ Tông chứ?”
“Tiểu tử đó sắp chết, ngươi có cứu hay không?” Kim Bất Tam nhìn Vô Nhãn bị đưa xuống, hỏi một câu.
Địch Trần gật gật đầu: “Cứu, tại sao không cứu. Ta muốn Bạch Nhãn Khách thiếu ta một ân tình.”