Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1093 - 【Vip】 Vân Liêu Cố Hết Sức Chiến Một Trận (5)

【VIP】 Vân Liêu cố hết sức chiến một trận (5) 【VIP】 Vân Liêu cố hết sức chiến một trận (5)

Thiên tài, chưa đến bốn mươi tuổi mà đã tu luyện ra Thần Ý, tương lai chắc chắn sẽ còn kinh khủng hơn Bạch Nhãn Khách.

Chỉ sợ thượng cảnh cũng không phải là điểm cuối của hắn.

Sợ là tương lai hắn có thể đi xa hơn thế nữa!

“Bạch Nhãn Khách nha Bạch Nhãn Khách, lại bị ngươi nhặt được bảo bối.” Địch Trần thở dài một tiếng.

Kim Bất Tam ở bên cạnh cười nói: “Được, ngươi lại phải buông bỏ một chuyện nữa! Ngươi đánh không lại Bạch Nhãn Khách, đệ tử của hắn Vô Nhãn, không đến bốn mươi tuổi thì đã tu luyện ra Thần Ý, đệ tử của ngươi lại càng không thể đánh lại hắn.”

Địch Trần trợn mắt nhìn Kim Bất Tam một cái.

Nhưng dù sao gì thì Kim Bất Tam cũng nói rất đúng.

Vô Nhãn có thể tu luyện ra Thần Ý, tuyệt đối có thể tranh đệ nhất Hồng Vực với bốn người Cực Thiên Phong Tâm, Duy Ngã, Độc Tôn và Nộ Hoàn Phong.

Mấy đệ tử của hắn không có bản lĩnh này.

Khi Địch Trần còn đang cảm thán thì Vân Liêu nhìn đại thần tượng trước mắt, thu Cốt Linh Lãnh Hỏa lại. Tượng thần này khiến cho hắn cảm nhận được uy áp, cảm nhận được một tia nguy cơ tử vong.

Nhưng cũng làm cho Vân Liêu có chút hưng phấn!

Thần Ý sao?

Vậy hôm nay sẽ liều mạng với Thần Ý!

Lúc này, Vân Liêu bắt đầu ngâm xướng.

Vô số ánh kiếm màu bạc như sao trời bao phủ toàn bộ khu vực chiến đấu, bao trùm năm người Vô Nhãn và tượng thần sáu mắt trong đó.

Vạn chuôi ngân kiếm, kiếm đãng bát phương!

Ngân kiếm như thủy triều hóa thành kiếm trận, chậm rãi mở rộng, sau đó, khi sáu con mắt của tượng thần sáu mắt bộc phát ra cột sáng to lớn trùng kích tới thì Bạo Phong Kiếm Trận cũng hoàn toàn mở ra.

Hơn vạn chuôi ngân kiếm hóa thành gió lốc, bao phủ khu vực chiến đấu, ngăn cản sáu cột sáng kim sắc đang vọt thẳng tới chỗ Vân Liêu.

Đương đương đương ——

Từng chuôi ngân kiếm bị cột sáng chấn vỡ, hoàn toàn không ngăn được bước tiến của cột sáng kim sắc.

Nhưng mà ngoại trừ Vô Nhãn ra thì bốn người khác cũng hoàn toàn không ngăn được công kích của Bạo Phong Kiếm Trận, bị Bạo Phong Kiếm Trận xé nát trong nháy mắt. Chỉ có Vô Nhãn và tượng thần đứng chung một chỗ nên vẫn còn trụ vững được.

Một màn này khiến cho vô số người xem nín thở tập trung, lòng bàn tay đổ mồ hôi ướt nhẹp. Cường giả Địa Vô Cấm bên ngoài bình chướng cũng nhịn không được mà lui về sau một bước, bởi vì hắn cảm giác được bình chướng có thể bị đánh vỡ bất cứ lúc nào.

“Quá mạnh.”

“Công kích của hai người đã đến gần vô hạn với cấp bậc nửa bước Địa Vô Cấm, công kích như vậy, sợ là cường giả Trấn Nhạc Thượng Cảnh gì đi vào cũng sẽ chết ở bên trong.”

Hai người Địch Trần và Kim Bất Tam không nhịn được thán phục một tiếng.

Đồng thời cũng coi trọng Vân Liêu, cũng sinh lòng kiêng kỵ và kính sợ ma pháp.

Bởi vì trước đó vài ngày, bọn họ đã biết tông chủ Bất Hủ Tông cũng biết ma pháp, hơn nữa ma pháp của hắn có thể khống chế gió lốc và băng tuyết. Địa Vô Cấm trước mặt hắn đều là gà đất chó sành.

Hồng Vực sắp thay đổi.

Tương lai không lâu, thậm chí có thể là toàn bộ Nguyên Dương Vực, thậm chí là toàn bộ Triều Thiên Hạp đều sắp thay đổi.

Ma pháp xuất hiện, chắc chắn có thể chiếm cứ nửa giang sơn, thậm chí có thể leo lên địa vị như mạch thuật!

Nghĩ đến đây, trong lòng Địch Trần giật thót, đưa mắt nhìn chằm chằm Vân Liêu và Vô Nhãn đang chiến đấu bên trong bình chướng.

Trận chiến này không còn là trận chiến của riêng hai người nữa!

Mà đã trở thành ván cờ giữa ma pháp và mạch thuật!

Là trận đối kháng giữa mới và cũ!

Lúc này, Vô Nhãn cười phá lên, sau đó bắt đầu di chuyển tới trước, mà tượng thần sáu mắt to lớn cũng bắt đầu cất bước đi tới gần Vân Liêu, Bạo Phong Kiếm Trận đã ngăn không được.

“Ta xem ngươi còn có thể chống được bao lâu!” Vô Nhãn bước từng bước, thong thả, kiên định đi tới gần Vân Liêu.

Đương nhiên, hắn làm như vậy không phải là không phải trả giá lớn.

Lực lượng linh thể của hắn đang điên cuồng tiêu hao, chỉ một lát thôi mà tiêu hao đã sánh ngang với hắn dùng Nhân Ý của Thần Ý Tuyệt đại chiến một ngày một đêm. Với cường độ linh thể của hắn, nhiều nhất chỉ có thể duy trì Thần Ý nửa nén hương.

Nhưng mà nửa nén hương đã đủ!

Vân Liêu cảm nhận được tinh thần lực của mình đang điên cuồng tiêu hao, nhưng hắn lại tiếp tục gia tăng cường độ phóng ra tinh thần lực.

Khiến cho sáu cột sáng ngừng tại chỗ, làm cho nó không thể tiến thêm một chút nào, nhưng mà hậu quả mang tới là tinh thần Vân Liêu có chút choáng. Chi tiết này bị Vô Nhãn nhìn thấy được.

Vô Nhãn vội vàng nhắc nhở: “Vân Liêu, ngươi có thể đỡ được Thần Ý của ta, chứng minh ngươi cực kỳ mạnh mẽ. Đầu hàng đi, ta sẽ tha cho ngươi!”

Nếu Vân Liêu chết dưới Thần Ý, Vô Nhãn không hối hận, nhưng sẽ rất khó chịu.

Bởi vì qua nhiều năm như vậy, không có mấy ai có thể đánh với hắn tới mức này, Vân Liêu chết rồi, hắn sẽ rất tịch mịch ở Hồng Vực.

Vân Liêu không để ý chút nào, cười nhạt một tiếng, sau đó nói: “Vô Nhãn, ngươi tự lo cho mình trước đi.”

Dứt lời, nụ cười của Vân Liêu tan biến trong nháy mắt.

Tinh thần lực phát ra, mỗi trăm hơi thở thì đạt đến một thành của tổng số lượng toàn bộ tinh thần lực! Phát ra lượng tinh thần lực như thế khiến cho đầu óc Vân Liêu như muốn nổ tung. Cố nén đau đớn trong đầu, tiếp tục duy trì Bạo Phong Kiếm Trận, đồng thời khống chế Bạo Phong Kiếm Trận bắt đầu phản kích.

Cảnh tượng này đập vào mắt người phe Hồng Diệp Môn, bọn họ cực kỳ hưng phấn.

Bởi vì Vân Liêu rất thống khổ.

Phải thua!

Về phía Hiên Đình Các và Âm Dương gia thì không khỏi thở dài.

Chẳng lẽ Vân Liêu phải thua thật sao?

Giờ phút này, chỉ có hai người Địch Trần và Kim Bất Tam mới nghĩ tới chuyện tại sao Vân Liêu lại đau ở đầu?

Chẳng lẽ ma pháp sư dùng đầu chiến đấu sao?

Đúng vào lúc này, một tiếng thét kinh hãi cắt ngang suy nghĩ và chờ mong của tất cả mọi người.

Vân Liêu lại đột nhiên vung đũa phép lên, chỉ lên bầu trời một cái, lấy khu vực chiến đấu làm trung tâm, giờ phút này, toàn bộ hoa cỏ cây cối đều đang bốc ra từng luồng khí màu xanh lá, một luồng khí trước nay chưa từng thấy!

Bình Luận (0)
Comment