Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1097 - 【Vip】 Cấm Khu Cuối Cùng: Kẻ Thù Hiện Thân! (3)

【VIP】 Cấm khu cuối cùng: Kẻ thù hiện thân! (3) 【VIP】 Cấm khu cuối cùng: Kẻ thù hiện thân! (3)

Sau khi bước vào Địa Vô Cấm, tốc độ phản ứng của Ôn Bình nhanh hơn rất nhiều, lại thêm có BUFF tông chủ tăng thêm, chờ khi gió lốc ập tới thì Ôn Bình đã hóa thành kinh hồng trống ra khỏi đó trăm trượng.

Oanh.

Gió lốc đập vào nhau, ầm ầm nổ tung, phá hủy toàn bộ mọi thứ trong phạm vi mấy ngàn mét.

Hài cốt của Yêu Tiên cũng giống vậy!

“Lực lượng này đủ để thuấn sát bất kỳ Địa Vô Cấm Hạ Cảnh và trung cảnh nào, cho dù là cường giả thượng cảnh nhưng nếu không chú ý thì sợ cũng khó mà chạy thoát được.” Ôn Bình bị lực lượng đỉnh phong gió lốc nổ tung tản ra đánh bay vài trăm mét, nhìn trong phế tích, lòng vẫn còn sợ hãi, lẩm bẩm một câu.

Sau đó tranh thủ thời gian tỏa tinh thần lực ra bốn phía, tìm kiếm xem rốt cuộc thứ gì đã đánh ra gió lốc màu tím này.

Ở đâu?

Ở đâu?

Nó ở đâu?

Tinh thần lực của Ôn Bình không ngừng lướt qua mỗi một chỗ, cuối cùng đột nhiên nhận ra được cái gì, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trời.

Một con yêu thú to lớn, giống như hổ, mọc ra hai cánh màu đỏ sậm đang ở ngàn mét trên không trung quan sát mình.

Không đợi Ôn Bình đặt câu hỏi, một cái cửa sổ hệ thống xuất hiện.

“Cùng Kỳ.”

“Tu vi: Năm trăm chín mươi chín năm.”

“Một con yêu thú sắp trở thành Yêu Tổ, thống hận tất cả người xâm nhập, thống hận tất cả giống loài từ bên ngoài đến...”

Ôn Bình nhìn năm tu vi, nhịn không được hít vào một ngụm khí lạnh, kinh hãi nói: “Hóa ra là ngươi... khó trách lần trước có thể thuấn sát ta, hóa ra còn kém một năm nữa thì có thể độ lôi kiếp thành Yêu Tổ.”

Đại danh của Cùng Kỳ, Ôn Bình cũng biết.

Dị thú được ghi lại trong Sơn Hải Kinh.

Mặc dù thanh danh của nó không được vang dội như Đọa thiên sứ Lucifer nhưng lại là dị thú mang tính truyền kỳ trong quốc gia của hắn trước đây, rất nhiều viết người đều sẽ viết về Cùng Kỳ.

Hôm nay tận mắt nhìn thấy, đúng là...

Mẹ nó!

Lần trước, là thứ quỷ này giết chết mình.

Khi Ôn Bình còn chưa kịp tập trung thì Cùng Kỳ bỗng nhiên đập hai cánh đỏ sậm, nhào về phía Ôn Bình bên dưới. Tốc độ nhanh chóng, ngay cả thời gian cho Ôn Bình phản ứng cũng không có.

Phanh.

Va chạm một phát, Ôn Bình bay ra xa ngàn trượng, xuyên qua vô số ngọn núi mới có thể dừng lại được.

Nhất kích, Địa Đạo Thanh Liên Thể của hắn đã tổn thương lên đến năm thành!

“Nếu như ta vẫn là Hỏa Linh Chi Thể thì sợ là một kích này đã đủ cho ta chết một lần nữa.” Ôn Bình ho ra một ngụm máu, sau đó lập tức ngự không bay lên, muốn rời khỏi nơi này, đánh không lại thì chạy!

Nhưng mà có vẻ như là Cùng Kỳ hoàn toàn không có ý định buông tha cho Ôn Bình, lại đánh tới hắn. Luồng gió lốc quỷ dị đó đột nhiên xuất hiện quanh người, sau đó bao lấy Ôn Bình, phong tỏa đường lui của Ôn Bình.

Trong khoảnh khắc khi gió lốc khép lại, công tới Ôn Bình, Cùng Kỳ cũng đến trước mặt, há to cái miệng đầy tơ máu, đớp thẳng tới đầu của hắn.

Nếu như bị cắn trúng thì lại mất một mạng. Hơn nữa lần này sẽ không chết thống khoái giống như lần trước, bị đánh nổ thành sương máu trong nháy mắt. Bởi vì lần này cái tên này muốn ăn hắn, cho nên cần phải nhai!

Mà một khi nó nhai thì… nổi đau đó...

Phải nói là liên miên bất tuyệt!

“Còn dám coi ta như thức ăn.” Lúc này, Ôn Bình vung đũa phép lên, hắn không muốn để cho mấy người Lucifer ra tìm cái chết, dù sao thì đây cũng là yêu thú có năm trăm chín mươi chín năm tu vi, cho nên hắn phái Ám Lưu Tịch Diệt ra.

Một sợi khói đen từ trong tử khí bay ra, trong nháy mắt khi nhận được mệnh lệnh của Ôn Bình, nó đột nhiên giơ lưỡi hái màu đen to lớn lên, vẽ ra một cái trăng lưỡi liềm màu đen to lớn ở trên bầu trời, sau đó Hắc Liêm chém lên trên người Cùng Kỳ.

Oanh

Cùng Kỳ bị một chiêu này đánh cho bay ra xa trăm trượng, lăn lông lốc vài vòng trên không trung mới dừng lại được.

Đương nhiên, tùy là lui lại nhưng có vẻ như Cùng Kỳ hoàn toàn không có bị gì cả.

Nhưng mà đột nhiên xuất hiện một kẻ địch không thua kém gì nó, Cùng Kỳ hết sức thông minh lựa chọn quan sát trước. Ngay lúc Ôn Bình cảm thấy có thể sẽ tạm dừng một hồi thì Cùng Kỳ bỗng nhiên vung cánh lên.

Trong nháy mắt, gió lốc màu tím to lớn bao lấy Ám Lưu Tịch Diệt, hóa ra Cùng Kỳ quan sát nhưng thực chất là đang chuẩn bị phát động công kích.

Khi gió lốc xoay tròn thì thiên địa biến sắc, Ôn Bình vội vàng lui về phía sau mười dặm, như vậy mới không tiếp tục bị gió lốc này quấy nhiễu. Từ xa nhìn lại, Ám Lưu Tịch Diệt đang không ngừng vung vẩy Hắc Liêm trong gió lốc. Nhưng mà Hắc Liêm của nó hoàn toàn không trảm vỡ được gió lốc cuồng bạo này.

Sau đó, Ám Lưu Tịch Diệt cất Hắc Liêm vào, hóa thành hắc ảnh như khói bếp lần nữa, sau đó bình yên vô sự xuyên qua gió lốc.

“Đây là năng lực đặc thù của Ám Lưu Tịch Diệt sao? Thậm chí ngay cả công kích của Cùng Kỳ mà cũng có thể đi xuyên qua được. Nếu như hắn có thể công kích đối thủ dưới loại trạng thái này thì Cùng Kỳ tuyệt đối không phải đối thủ của hắn.” Ôn Bình tiếp tục đứng quan sát chiến đấu từ xa, hết sức đáng tiếc, kể từ khoảnh khắc khi Ám Lưu Tịch Diệt vung vẩy lưỡi hái thì lại biến thành trạng thái thực thể lại.

Hắc Liêm bay múa, để lại từng hình ánh trăng lưỡi liềm to lớn ở trên bầu trời, từ xa nhìn lại thì giống như là vũ cơ đang nhảy múa, chỉ là điệu múa này quá bá đạo.

Hắc Liêm và móng vuốt của Cùng Kỳ không ngừng đụng chạm vào nhau, phát ra tiếng vang điếc tai nhức óc, sóng khi trùng kích sang mấy ngọn núi cao trong phạm vi ngàn thước xung quanh thành bình địa.

Ôn Bình để ý thấy mặc dù Ám Lưu Tịch Diệt không ngừng vung vẩy Hắc Liêm nhưng lại không thể gây ra bất kỳ thương tổn gì cho Cùng Kỳ. Ngược lại Ám Lưu Tịch Diệt lại thường thường bị Cùng Kỳ đánh lui lại.

Thấy cảnh này, Ôn Bình nhịn không được hỏi thăm hệ thống: “Yêu đan của Cùng Kỳ này có tồn tại cái gọi là ý chí không?”

Bình Luận (0)
Comment