Ngoại trừ một người trong đó hắn liên tục dùng ba đao, những người khác thì Đao Ma đều là một đao là có thể giải quyết.
Đối với Đao Ma thì những người này đều là phế vật. Ở sa trường, đối mặt với cường giả cùng cảnh giới, có lẽ bọn họ mười đánh một cũng chưa chắc là có thể thắng được.
Sau khi giải quyết mối nguy của Tán Nhân Dịch, Đao Ma lập tức đi chiến trường chính, tụ họp với hai yêu Hoài Không, Thời Phong.
...
Ngay lúc đó.
Cấm khu cuối cùng.
Vi Sinh Tinh Vũ lại đi vào trong đó, có thêm một cái mạng, lúc này hắn mới dám tiếp tục đi sâu vào trong.
Nhưng mà, mới đi vào chừng trăm dặm.
Hắn lại bị phát hiện, bị đuổi kịp, sau đó bị nuốt sống.
“Sao cấm khu cuối cùng này lại hung hiểm như thế chứ?” Phục sinh ở biên giới cấm khu cuối cùng, tâm trạng Vi Sinh Tinh Vũ rất khó chịu.
Hết cách rồi, Vi Sinh Tinh Vũ chỉ có thể rời khỏi Pháp Nguyên Sơn Cốc, sau đó tốn điểm nhiệm vụ tông môn đi vào lần nữa.
Nhưng mà, lần thứ ba vẫn là như thế.
Nhưng mà lần này Vi Sinh Tinh Vũ biết tử vong cũng sẽ không khiến cho mình bị thương thì bắt đầu dốc hết tất cả vốn liếng. Dù sao kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn, thủ đoạn cũng vẫn còn, cho nên hắn chạy trốn được trăm dặm thì mới bị đuổi kịp.
Mắt thấy lại sắp mất mạng ở đây thì một ngôi cổ mộ đột nhiên xuất hiện ở dưới chân, Vi Sinh Tinh Vũ tinh mắt phát hiện Yêu Thần sau lưng đột nhiên ngừng lại, sau đó nhìn cổ mộ với ánh mắt cực kỳ kiêng dè.
Vi Sinh Tinh Vũ lập tức mừng rỡ, như túm được một tia hy vọng, vội vã bay xuống dưới.
Đáp xuống trước cổ mộ, cự yêu còn thủ ở đó, không muốn rời đi, cho nên Vi Sinh Tinh Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vào trong cổ mộ.
Tóm lại, chết trong cổ mộ vẫn tốt hơn là chết trong miệng Yêu Thần.
Khi đi sâu vào trong cổ mộ thì Vi Sinh Tinh Vũ phát hiện đường phía trước rộng mở trong sáng, sau đó đột nhiên xuất hiện ba cái lối rẽ.
Trước ba cái lối rẽ đều có một hàng chữ.
Đường bên trái viết – đường cùng!
Đường bên phải viết – sinh lộ!
Đường ở giữa viết – tất cả đã được số mệnh an bày!
“Tất cả đã được số mệnh an bày.” Câu nói này giống như sét đánh, khiến cho Vi Sinh Tinh Vũ trầm mặc lại.
Tất cả đã được quyết định từ lâu.
Câu này giống như là đức tin của hắn!
Hắn tin số mệnh!
Tin tưởng nếu hắn có thể đại nạn không chết, hơn nữa còn gia nhập vào một cái tông môn kỳ lạ như Bất Hủ Tông thì chắc chắn là phải có nguyên nhân.
“Không có con yêu đó truy kích thì ta sẽ không đi vào chỗ này. Ta không đi vào chỗ này thì sẽ không gặp ba con đường này.” Vi Sinh Tinh Vũ quả quyết lựa chọn con đường ở giữa, hắn tin tưởng tất cả đã được số mệnh an bày từ trước.
Có lẽ cơ duyên ở trong đó!
Cùng lúc đó, ngay khi Vi Sinh Tinh Vũ bước vào con đường ở giữa thì một thông báo xuất hiện ở trước mắt Ôn Bình.
Ôn Bình đang bay về phía Thanh Long Động, đột nhiên thấy cái thông báo này, phản ứng đầu tiên của hắn là đóng nó lại.
Nhưng khi hắn thấy chữ trên thông báo thì lập tức ngẩn ra.
Trên đó viết là ——cấm khu cuối cùng, nơi truyền thừa Mệnh Thuật bị mở ra.
“Mệnh Thuật?”
Ôn Bình nghi ngờ, hỏi thăm hệ thống.
“Mệnh Thuật, một loại thủ đoạn hết sức đặc biệt, nắm giữ định luật rất đặc biệt giữa thiên địa. Sau khi nắm giữ Mệnh Thuật thì có thể nhìn thấy quỹ tích vận mệnh của người khác, có thể gián tiếp điều khiển vận mệnh của con người.” Hệ thống đáp.
“Lại còn có thủ đoạn như vậy, có phải có chút quá mạnh mẽ hay không? Thay đổi vận mệnh của người khác.”
“Kỳ thật kí chủ cũng gián tiếp thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, chỉ là Mệnh Thuật thì càng trực quan hơn một chút thôi.”
“Người nào mở ra nơi truyền thừa?”
Sau đó, hệ thống chiếu hình ảnh ra.
Trong hình, Vi Sinh Tinh Vũ đang đi trên đường lớn trong nơi truyền thừa, theo hắn đi tới phía trước, tinh quang trên vách tường trước người sáng lên từng cái một, có chút giống như đi lên tinh quang đại đạo.
“Vi Sinh Tinh Vũ cũng có chút may mắn, đạt được truyền thừa Mệnh Thuật có thể thay đổi vận mệnh của người khác. Nếu để cho lâu chủ Vô Tận Thiên Huyền của Già Thiên Lâu biết chuyện này thì sợ là sẽ đứng ngồi không yên.”
Ôn Bình vui vẻ.
Bất Hủ Tông có thêm một người nắm giữ Mệnh Thuật, không thua gì có thêm một đống cường giả siêu cấp.
Thậm chí có thể nói như vậy, Vi Sinh Tinh Vũ nắm giữ Mệnh Thuật thì còn mạnh mẽ hơn là Địa Vô Cấm và Thiên Vô Cấm.
Bởi vì thay đổi vận mệnh của người khác là chuyện mà không phải ai cũng có thể làm được.
Nếu có thì cũng chỉ có thần tiên.
Nhưng mà cái thế giới này không có thần tiên.
“Sau này có phải là nên gọi Vi Sinh Tinh Vũ là Vi Bán Tiên? Thắng Thiên Bán Tử, Vi Bán Tiên!”
Ôn Bình cười một tiếng, tắt hình ảnh hệ thống chiếu ra.
Sau khi đóng hình ảnh hệ thống chiếu ra, Ôn Bình tiếp tục bay về phía trước.
Càng đi sâu vào trong cấm khu cuối cùng thì càng giống như là một cái địa ngục nhân gian. Những nơi đi qua, yêu thú liều mạng cắn xé kẻ địch khắp nơi. Sau đó, phe thắng lợi rời đi, phe còn lại vĩnh viễn nằm ở trong vũng máu.
Mặc dù có chút máu tanh nhưng Ôn Bình phát hiện trong hoàn cảnh như vậy, tốc độ phát triển của yêu thú vô cùng khinh khủng. Bởi vì phe thắng lợi sẽ ăn yêu đan của phe thua trận, giống như là rắn tham ăn vậy, chỉ cần ăn liên tục thì có thể không ngừng lớn lên.
Không thể nghi ngờ, hoàn cảnh như vậy có thể bồi dưỡng được Yêu Thần và Yêu Tổ cực kỳ mạnh mẽ. Những yêu thú dựa vào tu luyện, tích lũy, từ đó từng bước đến cấp bậc Yêu Thần và Yêu Tổ thì vĩnh viễn không thể nào là đối thủ của bọn nó.
“Nếu có thể bắt một ít làm việc cho ta thì chắc chắn sẽ là một sự giúp đỡ lớn cho ta.” Ôn Bình cảm thán một câu, đồng thời sinh ra một cái ý nghĩ to gan.