Dứt lời, Bùi Vu vọt thẳng vào trong Bách Tông Liên Minh, mở mạch môn ra, điên cuồng tàn sát.
Cường giả Già Thiên Lâu thấy thế thì khẽ cười chế giễu, không có vội vã giết Bùi Vu mà chỉ hứng thú nhìn hắn.
Hắn thấy, cái tên này đang tấu hài.
Nửa bước Địa Vô Cấm mà cũng dám phản kháng?
Nhưng khi thấy đám người đang hốt hoảng chạy trốn của Tán Nhân Dịch đều xoay người trở về, đồng thời nhào về phía Bách Tông Liên Minh như điên thì hắn có chút kinh ngạc nhìn Bùi Vu.
Sau đó vẻ mặt càng ngày càng khó coi.
Hắn hưởng thụ khi thấy kẻ địch sợ hãi, nhưng hắn rất ghét kẻ địch thấy chết không sờn.
“Chết!”
Tên cường giả Già Thiên Lâu này lập tức bổ ra một đao, đao khí chém tới, giết sạch tất cả mọi người dọc đường nó đi, mà đích đến của đao khí này chính là Bùi Vu đang tàn sát thành viên của Bách Tông Liên Minh.
Trong chốc lát, đao khí đã đến, Bùi Vu vội vàng dùng mạch khí hộ thuẫn và trấn nhạc hộ giáp ngăn cản.
Nhưng mà một đao này phá vỡ phòng ngự của Bùi Vu rất dễ dàng.
Đồng thời chém rụng tay trái của Bùi Vu.
Nhưng mà dù thiếu đi tay trái nhưng Bùi Vu cũng không dừng lại, tay phải cầm quạt sắt, tiếp tục giết bách tông cẩu!
“Bách tông cẩu, đi chết đi!”
Bùi Vu giết đỏ cả mắt, hoàn toàn không lo tới cánh tay trái của mình đang chảy máu tươi.
Phe Tán Nhân Dịch thấy minh chủ như thế thì từng người đều mắt ngấn nước.
Bọn họ hò hét, xông về phía bách tông cẩu.
Gảy tay thì dùng đầu đụng, dùng miệng cắn.
Đao gãy thì dùng nắm đấm.
“Giết sạch bách tông cẩu!”
“Nếu làm chó thì chết đi cho ta!”
Từng người trong Tán Nhân Dịch kêu gào, thậm chí còn có người xông về phía cường giả Già Thiên Lâu.
Thoạt nhìn có chút không biết lượng sức mình.
Nhưng đó là một lần trùng kích vào ngọn núi cao trong lòng hắn.
Hắn không sợ chết.
Chết cũng không lui lại!
Bởi vì minh chủ vẫn đứng phía trước hắn!
Giờ phút này, tên cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh của Già Thiên Lâu đó đã giận không kềm được, hoàn toàn không nương tay nữa, hóa thành kinh hồng, vọt thẳng tới chỗ Bùi Vu, chỉ một cước thì đã đánh cho Bùi Vu bay lên trên không.
“Ta muốn chém ngươi thành ngàn đoạn trước mặt tất cả mọi người!” Tên cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu đó giận mắng một tiếng, khi Bùi Vu bay lên trời trước mặt tất cả mọi người, hắn nâng đao trong tay lên!
“Minh chủ!”
“Không được làm tổn thương minh chủ của ta!”
“Già thiên cẩu, chết đi cho ta!”
Vô số cường giả Tán Nhân Dịch cưỡi yêu vật Dực tộc xông lên bầu trời, như là thiêu thân lao đầu vào lửa, vọt thẳng tới cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu. Nhưng mà, cường giả Địa Vô Cấm đó chỉ ra một đao.
Nhào lên người đều bị chém thành hai đoạn, mưa máu đỏ tươi vãi xuống chiến trường.
“Minh chủ!”
“Minh chủ!”
Tất cả mọi người điên cuồng kêu gào.
Chờ mong kỳ tích xuất hiện.
Nhưng mà cảnh tượng như vậy chỉ làm cho tên cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu đó cười càng dữ tợn và hung hăng ngang ngược thêm.
Hắn tỏ vẻ vô cùng hưởng thụ cười lớn, sau đó nụ cười đột nhiên cứng lại.
Bởi vì hắn nghe được một tiếng nói.
“Chỉ là trung cảnh mà cũng dám làm mưa làm gió.”
Một đạo kinh hồng nhanh chóng bay từ hướng Đông Hồ tới, đồng thời chỉ trong chớp mắt thì đã đến trước mặt tên cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu đó, sau đó thì có một đạo ánh sáng thánh khiết chiếu xuống!
Bạch!
Thánh quang dài đến trăm trượng, trực tiếp chẻ đôi Yêu Thần Dực tộc đó, hoàn toàn không cho nó có bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Phốc!
Thi thể to lớn của Yêu Thần Dực tộc phun máu như thác, nhuộm nửa bầu trời thành màu đỏ tươi.
Mắt thấy Yêu Thần Dực tộc kêu thảm, thi thể rơi xuống dưới, không biết có bao nhiêu người của Tán Nhân Dịch vui đến phát khóc.
Kỳ tích xuất hiện!
Tiếp viện đến rồi!
Mà phe Bách Tông Liên Minh thì trên mặt tràn đầy sợ hãi, bởi vì trong lòng bọn họ, Yêu Thần Dực tộc này chính là tồn tại chí cao vô thượng. Chẳng khác nào là thần trong lòng bọn họ, đại biểu cho vô địch.
Nhưng tồn tại như vậy lại bị miểu sát!
Vậy thì người đến sẽ mạnh tới cỡ nào?
“Tán Nhân Dịch tất thắng!”
“Tán Nhân Dịch tất thắng!”
Trong tiếng hô to của mấy chục vạn người, trong nháy mắt, sắc mặt của tên cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu đó trở nên trắng bệch.
Hắn cảm ứng được thực lực của người tới —— Địa Vô Cấm Thượng Cảnh!
Cho nên hắn không định trốn, bởi vì hắn biết rõ, hắn không thể nào chạy thoát được.
“Tiền bối, hiểu lầm, đây là một cái hiểu lầm!”
Cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh của Già Thiên Lâu nhìn Đao Ma đỡ lấy Bùi Vu, vội vàng xin lỗi.
Bùi Vu ngậm máu tươi, nở một nụ cười thảm, sau đó nói: “Đa tạ... ân cứu mạng... của tiền bối...”
Đao Ma gật gật đầu, sau đó nói: “Phía dưới giao cho ngươi, cái tên này thì giao cho ta.”
Dứt lời, Đao Ma đưa hắn xuống dưới, sau đó, trong nháy mắt lại bay lên trên bầu trời, khi xuất hiện lại thì một cước đạp cho tên cường giả Địa Vô Cấm Trung Cảnh đó bay mấy ngàn trượng, liên tục đụng đổ vài ngọn núi mới ngừng lại được.
Bùi Vu và người của Tán Nhân Dịch thấy cảnh này thì trong lòng không khỏi sợ hãi than.
Quá mạnh!
Người mới nãy vẫn còn là tồn tại vô địch trong mắt bọn họ, bây giờ ngay cả một cước của cường giả của Bất Hủ Tông mà cũng không gánh được.
“Ta biết ngay mà, Bất Hủ Tông chính là chỗ dựa mạnh mẽ nhất của Tán Nhân Dịch!” Bùi Vu vui vẻ, sau đó lại lao vào đám người Bách Tông Liên Minh.
Những người khác của Tán Nhân Dịch theo sát phía sau.
Lần này, đổi lại thành người của Bách Tông Liên Minh tháo chạy.
Đao Ma trên bầu trời thì lại chém một đao xuống, đánh cho đại địa nứt ra một cái khe dài ngàn trượng, trên khe đó là cường giả của Già Thiên Lâu, đã bỏ mình, ngay cả cả cơ hội phản ứng cũng không có.
“Thật yếu... cũng đúng, chỉ có người yếu như ngươi mới chạy tới Hồ Thiên Địa làm mưa làm gió.”
Sau khi một đao giết hắn, Đao Ma cầm Truyền Âm Thạch: “Hà trưởng lão, đã giải quyết một người.”
Cất Truyền Âm Thạch, Đao Ma lại hóa thành kinh hồng bay về phía chín cái chiến trường khác.