Nhưng mà trăm hơi thì đã rơi vào trong bụng của người ta rồi.
Khi sức hút càng ngày càng mạnh, ba người cách miệng càng ngày càng gần, Hoài Không đang chuẩn bị chắc bụng một bữa.
Nhưng mà, đúng lúc này, một cánh tay do mạch khí biến thành đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Ba!
Hoài Không bị một chưởng tát bay.
Như thái sơn áp đỉnh đập xuống mặt đất của Hồ Minh Kính, chấn cho đại địa run lên một cái.
Lúc này, Đao Ma mới phản ứng kịp: “Ai!”
Cũng không phải là do Đao Ma phản ứng chậm.
Mà là do tốc độ ra tay của đối phương quá nhanh.
Đao Ma liếc nhìn Hoài Không bị quất bay, sau đó đưa mắt nhìn bốn phía nhưng không thấy tung tích của ai hết. Chỉ thấy ba người của Già Thiên Lâu như trút được gánh nặng, quỳ ở trên không, đồng thời hô to một tiếng: “Cung nghênh đại nhân!”
Cảnh tượng đột xuất này không chỉ hấp dẫn ánh mắt của Đao Ma mà ngay cả tầm mắt của Bách Tông Liên Minh và Yêu tộc cũng bị hấp dẫn.
Sau đó thì thấy tất cả thành viên của Già Thiên Lâu đều quỳ xuống đất, cao giọng la lên: “Cung nghênh đại nhân!”
Thấy thế, Đao Ma cả giận nói: “Người nào, có gan thì ra đánh một trận, núp trong bóng tối giả làm cường giả tuyệt thế làm gì đó?”
Lúc này, một giọng nói âm u vang lên.
“Đao Ma, giao người cho bản tọa. Bản tọa nể tình ngươi đã rời khỏi sa trường, lại không bán mạng cho U Quốc, bản tọa có thể xóa bỏ ân oán quá khứ mà tha cho ngươi một mạng.”
Vừa dứt lời, một vị nam tử trung niên mặt mãng bào hắc kim xuất hiện trên bầu trời. Hắn đứng chắp tay, đứng ở vị trí cao nhất trên bầu trời quan sát tất cả mọi người.
Giống như hắn là chúa tể thiên địa, mà mấy người Đao Ma chỉ là một bầy kiến hôi.
Gió nhẹ thổi qua bên cạnh hắn, truyền uy áp mà hắn phóng ra đến với tất cả mọi người.
Trấn Nhạc Cảnh và từ Trấn Nhạc Cảnh trở xuống đều biến sắc, bởi vì luồng uy áp này khiến cho bọn họ cảm thấy như trời sập.
Luồng uy áp tự nhiên tỏa ra này còn khổng lồ hơn khí tức bùng nổ khi Đao Ma đại chiến với ba người của Già Thiên Lâu nhiều.
Cho dù nói là gấp mười lần, gấp hai mươi lần cũng không khoa trương chút nào.
“Thiên Hành!” Khi thấy rõ người tới, Đao Ma cũng kinh hô lên tên của đối phương.
Giờ phút này, Hoài Không cũng bay lên bầu trời, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn lên Thiên Hành đang đứng trên bầu trời, sau đó hỏi Đao Ma: “Đao Ma trưởng lão, người này là ai?”
Đao Ma trả lời hắn: “Thiên Hành, một vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm hung danh hiển hách của Già Thiên Lâu. Hai mươi năm trước, hắn từng liên tục giết bảy vị cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh của U Quốc ở sa trường, mạnh mẽ bước vào cảnh giới nửa bước. Từ đó về sau, hắn không có xuất hiện ở sa trường nữa, không ngờ hôm nay lại gặp được hắn ở đây.”
“Chúng ta liên thủ lại đánh thì có ổn không?” Hoài Không hỏi.
Đao Ma lắc đầu: “Giết hắn? Khó mà nói được... ngươi lui ra sau quan sát đi, ta đến so chiêu với hắn thử xem.”
Thấy thế, Thiên Hành trên bầu trời lên tiếng nói: “Đao Ma, bản tọa đang cho ngươi cơ hội, chớ có không biết quý trọng. Bản tọa muốn rất đơn giản, giao người đó ra, từ giờ về sau, Già Thiên Lâu sẽ bảo hộ Bất Hủ Tông ngươi, đồng thời sẽ giao toàn bộ Hồ Thiên Địa cho cng. Giao dịch này, các ngươi xác định không làm sao?”
Đao Ma nhếch miệng cười một tiếng, trong nụ cười đó mang theo ý trào phúng.
Giao dịch?
Từ khi nào mà chuyện này thành một vụ giao dịch rồi?
Vi Sinh Tinh Vũ vốn là người của Bất Hủ Tông, mà Hồ Thiên Địa cũng không phải của Già Thiên Lâu.
Bảo hộ Bất Hủ Tông?
Miệng không lớn, lòng tham không nhỏ!
“Thiên Hành, trước không nói chuyện giao dịch, ta ngươi so chiêu một chút? Ngươi đánh chết ta hoặc là ta đánh chết ngươi.” Đao Ma nói xong thì nắm chặt đao, cũng chầm chậm giơ lên.
Mũi đao chỉ thẳng vào Thiên Hành!
Thấy thế, Thiên Hành chưa kịp có phản ứng thì Hoài Không đã lắc đầu, bất đắc dĩ cười một tiếng: “Đúng là một người điên!”
Đao Ma nói tiếp: “Hoài huynh, ngươi lui qua một bên trước đi. Thù một cái tát lúc nãy, ta sẽ báo thay ngươi!”
“Ngươi đúng là một tên điên.”
Hoài Không thấp giọng mắng một câu, sau đó yên lặng lui về sau.
Dưới gầm trời này, đoán chừng chỉ có Đao Ma dám điên như thế, Địa Vô Cấm Thượng Cảnh đi khiêu chiến nửa bước Thiên Vô Cấm.
Nhưng mà nếu Đao Ma muốn điên thì Hoài Không sẽ để cho hắn điên.
Cũng đúng.
Đao Ma là Đao Ma.
Không điên thì sao lại được gọi là Đao Ma được?
“Đúng là không biết sống chết!” Khi Hoài không lui về sau, Thiên Hành tức giận mắng một câu, sau đó đưa tay một cái, ngưng tụ ra một cái bàn tay to lớn lần nữa, phô thiên cái địa đánh tới Đao Ma.
Một chưởng này, cường giả Địa Vô Cấm bình thường chỉ đứng xa cảm nhận lực lượng trong đó thì đã vô cùng kinh hãi.
Nhưng mà Đao Ma lại vui vẻ, đề đao quả quyết bổ vào bàn tay khổng lồ. Trên dưới trái phải, mỗi chỗ một đao, hai đạo đao khí một đen một trắng hiện thành hình chữ thập bổ về phía cự chưởng trên đỉnh đầu.
Thập tự đao khí là mạch thuật mà Đao Ma vừa mới kiến tạo ra, mặc dù còn chưa có xác định phẩm cấp nhưng uy lực của nó vẫn có thể sánh ngang mạch thuật Địa cấp. Chủ yếu nhất là Thánh Quang Đao Ý và đao ý nguyên bản của hắn tương dung thì xuất hiện một loại biến hóa đặc biệt.
Thánh Quang Đao Ý, hòa tan hết thảy.
Đao ý vốn có của hắn cũng có được lực lượng thôn phệ.
Loại lực lượng thôn phệ này không giống như thôn phệ chi lực của Hoài Không, lực lượng thôn phệ của đao ý sẽ chỉ lớn mạnh đao ý mà không làm cho người phóng thích đao ý mạnh lên.
Nói một cách khác, nếu như không phá hủy đao khí mà hắn phóng ra thì đao khí của hắn sẽ càng ngày càng mạnh, cho đến một cái điểm giới hạn mới có thể dừng lại. Trước mắt hắn còn không biết cái điểm giới hạn này ở đâu, cho nên hắn định dùng Thiên Hành để thử một chút xem sao.
Oanh.
Thập tự đao khí ầm ầm đụng vào cự chưởng mà Thiên Hành ngưng tụ ra.
“Lại đỡ được?” Thiên Hành vốn cho rằng thập tự đao khí sẽ bị một chưởng của mình vỗ cho tiêu tán.