Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1109 - 【Vip】 Đao Ma Đại Chiến Thiên Hành

【VIP】 Đao Ma đại chiến Thiên Hành 【VIP】 Đao Ma đại chiến Thiên Hành

Nhưng mà Thiên Hành chợt cười khẽ, chế giễu: “Chỉ là đóm đóm mà cũng dám tranh phát sáng với ánh trăng?”

Thiên Hành chợt khoát tay, mạch khí màu đỏ khổng lồ giữa thiên địa mang theo khí tức nóng rực hội tụ vào trong lòng cự chưởng. Trong nháy mắt, cự chưởng bị ngọn lửa nhóm lên, cháy hừng hực hạ xuống.

Đao Ma cũng ra tay lần nữa, liên trảm mười lần, năm cái thập tự đao ý đánh tới cự chưởng.

Thế ép xuống của cự chưởng lại bị dừng lại!

“Cũng có chút thủ đoạn, có thể đỡ được một đòn của ta.” Nhưng mà Thiên Hành vẫn khinh thường, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Đao Ma, như thần linh cao cao tại thượng.

Ta xem người có thể chống đỡ được trong bao lâu?

Chống đỡ được nhất thời, ngươi có thể chống đỡ được mãi hay sao?

Chỉ là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, hai mươi năm trước là hắn có thể giết dễ dàng, huống chi bây giờ thực lực của hắn đã là nửa bước Thiên Vô Cấm.

Khoảng cách giữa Đao Ma và hắn, có thể nói là khác nhau một trời một vực.

Thời gian từng chút trôi qua, sắc mặt Thiên Hành dần dần trở nên có chút kinh ngạc, bởi vì cho đến bây giờ mà thập tự đao khí của Đao Ma còn chưa có tán loạn, đúng là một kỳ tích. Đồng thời ngay lúc hắn kinh ngạc thì cự chưởng mà hắn đánh ra lại bị đẩy lên một khoảng cách, cũng không có ép thập tự đao khí xuống.

“Đủ rồi!”

Thiên Hành không muốn chơi nữa, tâm niệm vừa động, cự chưởng mãnh liệt co lại, chộp lấy thập tự đao khí.

Ầm!

Sáu cái thập tự đao khí bị cự chưởng bóp cho ầm ầm vỡ nát.

Cảnh tượng này khiến cho ba tên cường giả thượng cảnh của Già Thiên Lâu nơi xa lập tức thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy vui mừng.

Thời khắc này, Đao Ma mặt không cảm xúc, trong lòng nói thầm: “Vẫn còn chưa đo ra được hạn mức cao nhất! Bây giờ đao ý của ta đã đủ để cho ta hoàn toàn đứng ở thế bất bại trong cùng cảnh giới, nhưng đối mặt với nửa bước Thiên Vô Cấm thì vẫn còn có chút giật gấu vá vai. Lực lượng mà Thiên Hành có thể bùng nổ ra trong nháy mắt đã vượt qua phạm vi mà đao ý có thể chịu đựng được.”

Khi Đao Ma tự mình lầm bầm, Thiên Hành lại ra tay lần nữa, mạch môn chấn động, trong nháy mắt, một cái biển lửa xuất hiện ở trên vùng trời trên đầu Đao Ma. Biển lửa như ráng chiều đỏ bừng, che khuất bầu trời.

“Hỏa Vũ.”

Thiên Hành thấp giọng phun ra hai chữ, biển lửa che khuất bầu trời phun xuống một đám hỏa cầu lớn.

Từng cái liên tục.

Một một cái đều lớn chừng mười trượng.

Chúng nó giống như là mưa rào tầm tã vậy, biến toàn bộ bốn phía thành địa ngục trần gian.

Sông núi.

Dòng suối.

Vách đá.

Vách núi.

Tất cả đều bị Hỏa Vũ phá hủy hết, những Yêu tộc và thành viên của Bách Tông Liên Minh đang chạy trốn cũng chết dưới Hỏa Vũ này.

Đao Ma thấy thế thì trầm giọng nói: “Thiên Hành, ngươi đúng là điên rồi, ngay cả người của mình cũng không thèm quan tâm tới.”

“Có thể giết chết kẻ địch dưới tình huống lông tóc không thương thì đáng mừng. Nhưng nếu như không thể thì có thể chết chung với kẻ địch cũng là vinh hạnh của bọn họ, cũng là nơi để bọn họ quay về! Từ khoảng khắc khi mà bọn họ gia nhập vào Già Thiên Lâu trở đi thì bọn họ cũng phải biết rõ điều này, ngươi không hiểu... cũng không cần ngươi hiểu.”

Thiên Hành lạnh lùng đáp lại một tiếng.

Hỏa Vũ đầy trời vẫn đang không ngừng rơi xuống.

Đao Ma nhịn không được chửi bậy một câu: “Đúng là thằng điên!”

Hoài Không cũng thầm mắng một câu, sau đó quay xuống nhìn đại quân Yêu tộc hô: “Yêu lực hóa thành lá chắn, chống cự Hỏa Vũ!”

Hoài Không ra lệnh một tiếng, toàn bộ yêu vật đều vận chuyển yêu đan, ngưng tụ yêu lực hình thành hộ thuẫn trên không trung.

Oanh!

Oanh!

Trong nháy mắt khi mà hộ thuẫn hình thành thì Hỏa Vũ cũng bị ngăn lại ở bên ngoài, không một ai trong đại quân Yêu tộc bị Hỏa Vũ đồ sát. Giờ phút này, người của Bách Tông Liên Minh thì đang chạy trốn mà người của Già Thiên Lâu thì lại giết vào trong bầy yêu.

Thiên Hành nhìn thấy cảnh này thì giật mình, nói: “Thú vị lắm, lại có thể vận dụng yêu lực thành thạo như là nhân tộc sử dụng mạch khí. Đế Thính cũng không có lừa gạt bản tọa!”

“Tiếp tục giết!”

Sau đó Thiên Hành ra lệnh cho những cường giả Già Thiên Lâu đã giết vào trong bầy yêu.

Đao Ma thấy thế thì cũng không thèm mắng nữa, người của Già Thiên Lâu đều là những kẻ điên, hắn vọt thẳng đến bên dưới Hỏa Vũ. Đưa tay một cái, chém ra vô số Thánh Quang Đao Khí, nghênh đón Hỏa Vũ đang rơi xuống dưới.

Oanh.

Oanh.

Lần lượt từng cái quả cầu lửa đều bị Thánh Quang Đao Ý chém nát.

Một mình Đao Ma ngăn lại vô số Hỏa Vũ đang rơi xuống, không ngừng vung đao, không ngừng ngăn cản từng cái quả cầu lửa rơi xuống.

Thiên Hành thấy thế thì không kiên nhẫn lẩm bẩm một câu: “Người đúng là một tên đáng ghét.”

Phanh.

Mạch môn của Thiên Hành lại chấn động lần nữa.

Vô số Hỏa Vũ vẫn đang rơi xuống, nhưng mà trong Hỏa Vũ lại đột nhiên xuất hiện một con cự mãng màu đỏ như lửa.

Đầu tiên là đầu nhô ra khỏi mây lửa, thè lưỡi nhìn chằm chằm Đao Ma trên bầu trời, sau đó toàn bộ thân thể đều nhào ra. Một ngụm nuốt trọn Đao Ma, không cho Đao Ma có cơ hội đào tẩu.

“Đao Ma trưởng lão!” Hoài Không giật mình.

Lúc này, Hoài Không muốn giết lên trên chiến trường trên bầu trời, tương trợ Đao Ma đã bị Hỏa Xà nuốt lấy.

Nhưng mà khi hắn vừa định bay lên thì phần bụng của Hỏa Xà bị Thánh Quang Đao Ý phá hỏng một lỗ.

Chiến cuộc lại thay đổi!

Đao Ma hoàn hảo không chút tổn hại từ bên trong giết ra, lại nhấc lên đầy trời đao khí, cản lại vô số Hỏa Vũ đang rơi xuống.

Từ xa nhìn thấy cảnh này, Hoài Không nhịn không được thán phục một tiếng: “Đao Ma sáng tạo ra Thánh Quang Đao Ý, Địa Vô Cấm Thượng Cảnh thì có thể chiến nửa bước Thiên Vô Cấm. Một đòn vừa rồi, nếu như ta trúng chiêu thì sợ là không chết cũng phải bị lột một lớp da, nhưng mà Đao Ma trưởng lão lại lông tóc không thương mà phá giải nó!”

Sau khi cảm thán một tiếng, Hoài Không nhìn về phía ba tên cường giả Địa Vô Cấm Thượng Cảnh của Già Thiên Lâu.

Bọn họ bay tới chỗ mình!

Lúc này, trong đầu Hoài Không xuất hiện một ý nghĩ —— ăn bọn họ, hắn có thể tăng thêm một chút tu vi.

Bình Luận (0)
Comment