“Ôn tông chủ, bổn điện chủ lại có cái nhìn khác.” Kim Bất Tam lạnh lùng nói: “Vân các chủ nhìn thấy chính là sự quỷ dị và kỳ diệu của Kính Hồ Kết Giới, nhưng thứ mà ta nhìn thấy thì là có hoa không quả. Đánh lâu như vậy, bốn người Cực Thiên Phong Tâm hoàn toàn không có chút tổn thương nào, vậy thì làm vậy có ý nghĩa gì không? Chẳng lẽ muốn đánh một ngày một đêm?”
Ôn Bình liếc mắt nhìn Kim Bất Tam, hờ hững nói: “Nếu Kim điện chủ không muốn xem thì có thể đi trước.”
Nếu ngươi thích đưa ra ý kiến trái chiều như vậy thì ngươi tự chơi đi.
Hắn không có rảnh, cũng không muốn tiếp lời.
Hiểu thì sẽ hiểu.
Không hiểu thì nói cái gì cũng sẽ không hiểu.
Hoặc là hắn hiểu.
Nhưng nhất định phải nói là mình không hiểu.
Hiểu hoặc là không hiểu, hắn tự mình biết, người khác cũng có thể nhìn ra.
Hắn nhất định phải giả vờ như không hiểu.
Làm như vậy không có ý nghĩa gì cả.
Chẳng lẽ một chọi bốn còn phải đi ngạnh kháng hay sao?
Kim Bất Tam nghe Ôn Bình lạnh lùng nói như vậy thì đành cố nặng ra một nụ cười, sau đó nói: “Ôn tông chủ hiểu lầm bổn điện chủ, bổn điện chủ chỉ tò mò, thuận miệng hỏi một chút mà thôi. Nếu như Ông tông chủ không muốn nói thì chúng ta xem tiếp đi.”
Dứt lời, Kim Bất Tam không sủa bậy nữa.
Nhưng mà trong lòng thì cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà hắn biết thái độ của Vực Chủ với Bất Hủ Tông, cho nên hắn cũng không dám trở mặt với Ôn Bình ngay tại đó.
Ba người Vân Thủy Tại Thiên thấy Kim Bất Tam bị Ôn Bình cho ăn quả đắng thì trong lòng không khỏi mừng thầm.
Dù sao bình thường bọn họ phải khách khách khí khí với Kim Bất Tam, thậm chí còn phải cung kính nữa.
Trước kia, trong Hồng Vực, ba đại thế lực có ai dám không nhìn sắc mặt của Địch Trần hoặc Kim Bất Tam làm việc?
Bây giờ tông chủ Bất Hủ Tông dám?
Không chỉ không nể mặt ngươi mà còn giết luôn người của ngươi nữa!
“Ôn tông chủ, ta có một tôn nhi... năm nay vừa qua hai mươi tuổi, mặc dù thiên phú không lọt nổi mắt xanh của ngài nhưng tuyệt đối cũng thuộc về cao cấp trong Hồng Vực. Không biết có thể cho hắn đến học ma pháp hay không?”
Vân Thủy Tại Thiên thầm nghĩ trong lòng, đùi này, ta ôm chắc rồi!
Ôn Bình cười một tiếng, nói: “Ma pháp một đạo tương đối đặc thù, thiên phú mạch môn tu luyện rất tốt nhưng không chắc sẽ thích hợp tu luyện ma pháp. Nói một cách khác, ngươi có thiên phú tu luyện ma pháp nhưng cũng chưa chắc sẽ có thiên phú tu luyện mạch môn. Nhưng mà nếu Vân các chủ có ý nghĩ này, vậy thì có thể đưa tôn nhi đến Bất Hủ Tông, nếu có thiên phú tu luyện ma pháp thì sau này sẽ là người của Bất Hủ Tông.”
Đương nhiên, câu nói này Ôn Bình chỉ thuận miệng nói một chút thôi.
Lỡ như chưa được bao lâu thì Bất Hủ Tông đánh nhau với U Quốc, lúc đó Vân Thủy Tại Thiên còn đưa tôn nhi tới không?
Nhưng mà Ôn Bình thuận miệng nói nhưng Vân Thủy Tại Thiên nghe thì sướng như điên.
Dù sao chỉ cần tôn nhi vào tông, sau này Bất Hủ Tông và Vân Thủy Tại Thiên sẽ là người một nhà.
Bên cạnh, Âm Dương Nhị Lão thấy thế thì hối hận, biết thế cũng ra tay sớm, giờ hối hận cũng muộn rồi.
Dứt khoát vứt mặt mũi qua một bên, nói: “Ôn tông chủ, hai người chúng ta cũng có một tôn nữ, thiên phú dị bẩm...”
Không đợi Âm Dương Nhị Lão nói xong, Ôn Bình cười đồng ý, nói: “Được, đều đưa đến thử xem, nếu như phù hợp thì sau này đều là người của Bất Hủ Tông.”
Ôn Bình nói xong, Âm Dương Nhị Lão cười đến đôi mắt híp lại thành hình sợi.
Chỉ có hai người Kim Bất Tam và Địch Trần là miễn cưỡng vui cười nhưng trong lòng lại mắng Vân Thủy Tại Thiên và Âm Dương Nhị Lão mấy chập.
Trong lòng thầm mắng.
Cho dù là Địch Trần hay là Kim Bất Tam thì đều có chút buông lỏng.
Nhất là Địch Trần.
Địch Trần là điện chủ Cực Sinh Điện, mà Cực Sinh Điện lại phụ trách quản lý rất nhiều thế lực trong Hồng Vực.
Thứ hắn muốn nhìn thấy nhất là rất nhiều thế lực kềm chân lẫn nhau mà không phải một nhà độc đại.
Đây là một loại trạng thái thăng bằng rất vi diệu.
Bởi vì mặc dù ba nhà bọn họ cân bằng, nhưng thật ra thì đều đang tranh đấu lẫn nhau, còn thường xuyên làm ra một số chuyện, giống như là chuyện bọn họ không dung được Cửu Vĩ nhất tộc, nhưng tóm lại thì Hồng Vực vẫn ở trạng thái cân bằng.
Nhưng mà bây giờ Hồng Diệp Môn lại như mặt trời sắp lặn.
Tương lai của Hồng Diệp Môn là tốt hay là xấu thì không ai có thể nói trước được.
Dưới tình huống này, Hiên Đình Các và Âm Dương gia lại đồng thời giao hảo Bất Hủ Tông.
Lại thêm Vực Chủ hi vọng giao hảo Bất Hủ Tông, đạt thành hợp tác ổn định lâu dài với tông chủ Bất Hủ Tông.
Dựa vào tình huống trước mắt và khả năng có thể có cường giả Thiên Vô Cấm chống lưng cho Bất Hủ Tông mà tính thì rất có thể trong tương lai Bất Hủ Tông sẽ một nhà độc đại.
Cứ như vậy, cách cục của Hồng Vực sẽ xảy ra thay đổi ngất trời trong nháy mắt.
Đây là điều mà Địch Trần, Kim Bất Tam không muốn thấy.
Đang lúc hai người cùng nhìn nhau thì trong chiến trường bình nguyên, tình hình chiến đấu lại xảy ra biến hóa vi diệu.
Bốn người hoàn toàn không biết Vân Liêu sẽ xuất hiện từ chỗ nào, bởi vì cảm giác không bắt được quỹ tích di chuyển của Vân Liêu.
Chuyện này khiến cho bọn họ cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Chỉ đành liên tục ngăn chặn ma pháp mà Vân Liêu thả ra, với liên tục đánh vỡ Kính Hồ Kết Giới.
Nhưng mà sau khi vỡ vụn thì Kính Hồ Kết Giới lại lần lượt phục hồi như cũ, khiến cho bốn người bắt đầu cảm thấy sốt ruột.
Cũng may Nộ Hoàn Phong kịp thời tỉnh táo lại, dưới sự chỉ huy của hắn, lúc này bốn người kết thành mạch trận.
Ầm!
Mạch môn to lớn do bốn người ngưng tụ mà thành ngưng tụ ra một vòng bảo hộ hình tròn màu đất xung quanh bốn người.
Trên đó gắn đầy hoa văn đại địa, giống như là mặt đất.
Là mạch trận!
Đại Địa Chi Thuẫn!
Mạch trận thuật không chia phẩm cấp giống mạch thuật.
Mạch trận thuật chỉ xem số người, và người kết mạch trận.
Số người càng nhiều, mạch trận thuật càng mạnh.
Người kết mạch trận càng mạnh, mạch trận thuật cũng sẽ càng mạnh.
Khi Cốt Linh Lãnh Hỏa nhào tới, tầng Đại Địa Chi Thuẫn màu vàng đất này bảo vệ bọn họ không một kẽ hở.
Mặc dù Cốt Linh Lãnh Hỏa có thể tan rã lớp ngoài của Đại Địa Chi Thuẫn nhưng trong thời gian ngắn thì không thể hoàn toàn hòa tan Đại Địa Chi Thuẫn.