Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Đã hiểu.
Đối với Hỏa Long thuật, Ôn Bình đặt kỳ vọng rất lớn. Mang phần kỳ vọng này, hắn rút ra Dạ Ma bên hông, nắm bước làm mười bước, trực tiếp lướt qua cồn cát, một lần nữa đứng ở đỉnh cồn, đối mặt với hai gã hắc y nhân.
Sau một khắc, hai tên kia lại bắt đầu kết ấn.
Cảm nhận được khí tức hỏa diễm một lần nữa tràn ngập trong không khí, Ôn Bình tung người vọt đến, lao thẳng đến trước mặt một trong hai tên, Dạ Ma trực tiếp cắm vào cổ hắn. Người nọ nghiêng một cái, động tác kết ấn trên tay thoáng chốc ngừng lại, sau đó, hắn hóa thành một làn khói đen, biến mất giữa sa mạc mênh mông.
Tuy Ôn Bình dùng tốc độ nhanh như chớp giết chết một tên, nhưng lại không thể ngăn tên còn lại kết ấn.
Ấn thành!
Là thời điểm Mạn thiên hỏa diễm hiện thân.
Hỏa diễm phô thiên cái địa lại lần nữa ép tới, lúc này đây, Ôn Bình không trốn, mà trực tiếp vươn tay, bay thẳng về phía hắc y nhân còn lại, hắn thối lui, thế nhưng tốc độ so với Ôn Bình thật sự chậm hơn rất nhiều.
Dạ Ma cứ như vậy cắm phập vào ngực hắn, đồng thời, hỏa diễm cũng phủ kín người Ôn Bình.
Vù!
Một trận gió thổi tới, ngượi nó hóa thành khói đen, liệt hỏa cũng theo đó biến mất.
Ôn Bình bước ra từ ngọn lửa, thu hồi Dạ Ma, nhịn không được sờ lên cổ tay, lau đi nhiệt khí còn sót lại.
- Nếu như không phải có ngụy Vô cấu chi thể, ngọn lửa này sợ là sẽ trực tiếp thiêu cháy ta.
Ôn Bình xem như đã có thêm nhận thức về Hỏa Diễm thuật.
Không phải quyền cước, đao kiếp, võ pháp có thể so sánh được.
Nắm giữ nó, dù là bất nhập Thông Huyền, không đả thông mạch môn cũng có thể phóng xuất uy năng y hết mạch thuật.
Mơ màng một hồi, âm thanh hệ thống lại vang lên:
- Tiến vào tầng thứ hai.
- Tầng thứ hai: Trọng trọng triền nhiễu.
Âm thanh hệ thống vừa dứt, lập tức, trước mắt xuất hiện một cái cửa bằng sóng nước, Ôn Bình không chút do dự, trực tiếp bước vào. Cảnh vật thoáng cái thay đổi, hắn nhìn thấy mình đang đứng giữa rừng rậm.
Xung quanh là đại thụ che khuất bầu trời, bóng cây lắc lư, cảm giác tươi mát thấm vào ruột gan, nhưng vừa đứng vững, trước mặt lại xuất hiện hai thủ hộ giả của tầng thứ hai ở cách đó không xa. Là hai người da đỏ.
Hai thủ hộ giả nãy khác với hai gã ở tầng một, thi thuật không cần lãng phí thời gian kết ấn, vừa thấy Ôn Bình, bọn họ đã vung tay thi thuật. Lập tức, hai đầu hỏa xà dài mười mét hùng hổ lướt đến, những nơi chúng đi qua, trong vòng bán kính năm mét, hết thảy đều bị hỏa diễm bao trùm, ngay cả đại thụ phải mấy người ôm mới hết cũng nháy mắt bị thiêu cháy.
Sau khi trải nghiệm độ trâu bò của tầng thứ nhất, Ôn Bình quyết định thật nhanh:
- Tốc chiến tốc thắng!
Hắn không nghĩ xem thử uy năng của hai đầu hỏa xà này, trực tiếp há miệng, phóng thích một chiêu Giao Long Nộ.
Long âm chi ngâm tàn sát tứ phương.
Trong nháy mắt, cát bay đá chạy, một mảng lớn lá cây dưới chân liền bị gió bão cuốn lên.
Không chút đắn đó, Giao Long Nộ chấn hai tu si Luyện thể bát trọng trực tiếp hóa thành khói đen.
Kế tiếp, Ôn Bình tiến lên tầng ba, sau đó là tầng bốn, vẫn không hề có áp lực. Dù sao với thực lực đủ nghiền ép Luyện thể cảnh, thủ hộ giả ở mấy tầng đầu chưa đủ sức tạo được uy hiếp đối với hắn.
Bất quá, thắng cũng không được dễ dàng gì cho cam.
Thủ hộ giả tầng thứ ba là một tu sĩ Luyện thể cửu trọng, thi triển Hỏa Cầu thuật. Mượn ngụy Vô cấu chi thể, Ôn Bình có thể giải quyết hắn trong nháy mắt, đồng thời, cũng phát hiện được nhược điểm lớn nhất của đối phương. Hỏa Diễm chi thuật xác thực rất lợi hại, có thể vượt cấp chiến đấu, nhưng đến khi cận thân, dù là cùng cảnh cũng có thể dễ dàng bị giết chết họ.
Tầng thứ tư, thủ hộ giả là một tu sĩ Luyện thể thập trọng, vừa nhảy vào lập tức thi triển thuật, không hề nói nhãm.
Tóm lại, sau khi giải quyết hắn xong, Ôn Bình tiến lên tầng thứ năm, gặp được thủ hộ giả Luyện thể thập nhất trọng. Hắn thi triển Hỏa Long thuật, cho Ôn Bình thấy được thuật pháp mạnh hơn so với Giao Long Nộ.
Chỉ một chiêu, sườn dốc cao hàng chục mét lập tức bị san bằng, một khối cự thạnh cao hơn thân người cứ như kẹo đường gặp lửa, trong nháy mắt tan chảy.
Nếu không phải có Vô cấu chi thể cùng với Bất Hủ Thanh Phòng bào hộ thuẫn, Ôn Bình cảm thấy hắn thật sự có khả năng bại dưới Hỏa Long thuật.
Trận chiến kết thúc, nhìn hộ thuẫn bị phá vỡ, Bất Hủ Thanh Phong bào bị đốt thành tro, Ôn Bình cảm thấy thật may mắn.
Cảm nhận được một trận gió mát từ sau lưng truyền đến, Ôn Bình vội nói:
- Sử dụng đặc quyền, ta muốn 100% lĩnh ngộ Hỏa Long thuật.
- Sử dụng thành công!
Âm thanh hệ thống biến mất, Ôn Bình mất khống chế ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó, lưu quang màu đỏ từ bốn phương tám hướng xông vào đầu hắn. Một phút sau, Ôn Bình mở mắt ra, tay vung lên, một đầu hỏa long độ khoảng 3 - 4 mét cuộn tròn vọt ra ngoài.
Không khổng lồ bằng đầu hỏa long do thủ hộ giả thi triển, nhưng cũng tạo được một cái hố to độ khoảng 5 - 6 mét ở cách đó hơn mười thước. Mà lực phá hoại bực này, ít nhất phải là một gã tu sĩ Luyện thể thập tam trọng dùng toàn lực mới có thể làm được.
Cùng lúc đó, thông tin cá nhân hiện ra.
Ôn Bình.
Giới tính: Nam.
Cảnh giới: Luyện thể thập nhị trọng.
Tư chất: Tam Tinh.
Khống chế mạch thuật:
Hoàng cấp hạ phẩm - Giao Long nộ ( tiểu thành ).
Hỏa Long thuật ( nhập môn ).
Liếc nhìn thông tin, lại quay sáng nhìn cái hố to do Hỏa Long thuật tạo ra, Ôn Bình suy nghĩ miên man bất định…
- Nhập môn đã có uy năng khủng bố bực này, nếu có thể tu luyện đại thành… Sẽ như thế nào đây?
...
Rời khỏi Tàng Thư Các, Ôn Bình đi thẳng đến Sân Hung Thú Thí Luyện, bắt đầu rèn luyện Hỏa Long thuật.
Hắn tu luyện đến giữa trưa thì phát hiện Diệu Âm - Người của Phi Ngư Đảo - đã đến đêm hôm trước lại tới nữa. Bất quá, hôm nay ngoại trừ nàng thì không còn ai khác. Đại yêu hôm đó cũng không thấy bóng dáng.
Diệu Âm lên núi vừa lúc giờ nghỉ trưa. Nàng tìm được Tần Mịch, sau đó xúm xít bên cạnh hắn, vừa châm trà vừa đấm lưng. Nhất là khi nhìn thấy Tần Mịch cả người đầy mồ hôi, nàng vội vàng đi lấy một chậu nước, nhúng khăn tay của mình, vắt khô, sau đó giúp hắn lau mặt.
Chiếu cố quá mức cẩn thận, lại có vẻ giống như bảo mẫu chiếu cố hài tử. Khiến cho Dương Nhạc Nhạc cùng Hoài Diệp đang ngồi chờ Ôn Bình đến dùng cơm đực mặt ra nhìn.
Tần Mịch ngồi một bên, đẩy tay Diệu Âm ra, vẻ mặt bất đắc dĩ, hỏi:
- Sao ngươi lại tới đây?
Diệu Âm nở nụ cười tươi như gió xuân, hồi đáp:
- Thiếu chủ, Diệu Âm một đường theo tới.
- Không đúng, ngươi theo dõi ta thì có. Ta đã nói với ngươi rồi, mau về đi, ta ở đây không cần người hầu hạ. Ta lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn không tự chiếu cố mình được? - Tần Mịch có hơi không kiên nhẫn, muốn đuổi Diệu Âm đi.
Đúng lúc này, Ôn Bình bước lên lầu hai, cười nói:
- Ở xa đến là khách, cứ ngồi xuống, từ từ nói chuyện.
- Tông chủ.
Ba người Dương Nhạc Nhạc vội đứng lên.
Vừa thấy Ôn Bình, Diệu Âm há hốc mồm kinh ngạc, chỉ vào hắn, định mở miệng nói gì đó, nhưng hiềm có Tần Mịch bên cạnh, vội vàng ngậm miệng lại:
- Ngươi là…
Ôn Bình thầm cười.
Hắn biết rõ Diệu Âm muốn nói gì, không phải định nói “Ngươi là tên gia hỏa đi hóng mát dưới chân núi đêm đó” sao?
Ôn Bình cười, nói:
- Diệu Âm cô nương, mời ngồi. Nhạc Nhạc, mang cho Diệu Âm cô nương một đôi đũa.