Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Nhạc Nhạc gật đầu, vội đi lầu xuống lấy bát đũa lên cho Diệu Âm . Ôn Bình ngồi xuống vị trí mà ngày thường vẫn ngồi, bưng bát cơm đầy ắp lên, liếc mắt nhìn cái ghế trống bên cạnh, lập tức hỏi:
- Mấy người Vân trưởng lão đâu?
Hoài Diệp vội vàng trả lời :
- Vân trưởng lão đang chỉ điểm Triệu Tinh sư tỷ tu luyện, Vương bá đang ngủ trưa, cũng không tới ăn.
- Ừm, vậy cũng không cần đợi nữa, chúng ta ăn trước đi!
Ôn Bình cầm đũa lên muốn gắp thức ăn.
Lúc này, Dương Nhạc Nhạc bưng bát đũa lên lầu, đi nhanh thêm vài bước, đặt chén đũa trên bàn trước mặt Diệu Âm, sau đó nói:
- Cho ngươi, cùng ngồi xuống ăn, mấy món này rất ngon!
Diệu Âm nhìn bàn ăn, lại lắc đầu, ứng tiếng nói:
- Ta không đói bụng!
Dương Nhạc Nhạc thấy Diệu Âm không lĩnh tình, ngượng ngùng nói một câu:
- Không ăn thì thôi vậy, không có lộc ăn!
Dứt lời, trở về chỗ của mình, cầm lấy đũa gắp lấy gắp để.
Với hắn mà nói, ít đi một cái miệng ăn, hắn lại có thể ăn nhiều thêm một phần. Diệu Âm không lĩnh tình, cũng coi như là hợp ý của hắn.
Mấy ngày gần đây, đồ ăn do Hoài Diệp nấu rất ngon, thậm chí là còn ăn ngon hơn đồ do Hoài Không tiền bối làm, làm cho hắn phát nghiện rồi. Một bát cơm, hai bát cơm, căn bản là chưa thấm vào đâu.
Một màn Dương Nhạc Nhạc từng ngụm từng ngụm ăn cơm, Diệu Âm cũng nhìn thấy, trong mắt có chút ghét bỏ, nàng thậm chí còn hoài nghi Dương Nhạc Nhạc mấy ngày rồi chưa ăn, vậy mà ăn như hổ đói, không có một điểm phong độ nào.
Đương nhiên nàng không ăn không phải thật sự là nàng không đói.
Chỉ là nàng không dám ăn cùng bàn với Tần Mịch, nàng vẫn hiểu hai chữ tôn ti. Tiếp nữa là nàng cảm giác mình bị tông chủ Bất Hủ Tông đùa giỡn, tâm tình khó chịu, không muốn ăn.
Sau khi thu hồi ánh mắt, nàng nói với Tần Mịch :
- Thiếu gia, Tần Sơn đại nhân nói là để Diệu Âm khoảng thời gian này theo bên cạnh ngài.
- Bỏ qua cái mệnh lệnh vớ vẩn của hắn đi!
Tần Mịch lập tức cự tuyệt.
Diệu Âm giống như là biết trước là Tần Mịch sẽ nói như vậy, vội vàng nói thêm một câu:
- Thiếu gia, đây là lão gia phân phó!
- Phụ thân ta...!
Tần Mịch lập tức nghẹn lời, liếc mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc, lại nhìn sang Hoài Diệp, trong đầu đang liên tục tìm lý do cự tuyệt, rốt cuộc ánh mắt hắn rơi vào Ôn Bình, mở miệng :
- Kia... Vậy cũng không được, Bất Hủ Tông có quy định, không phải là đệ tử Bất Hủ Tông, tối đa chỉ có thể dừng lại ở Bất Hủ Tông một canh giờ mà thôi!
Diệu Âm nói:
- Thiếu gia, để ta ở bên cạnh ngài là quyết định của lão gia, ngài chỉ có thể tuân theo!
Tần Mịch bất đắc dĩ cười cười, chỉ có thể đưa tay chỉ hướng Dương Nhạc Nhạc, nói:
- Ta không có lừa ngươi. Quy củ Bất Hủ Tông chính là như vậy. Không tin ngươi cứ hỏi Dương sư huynh, quy củ này là do hắn nói cho ta biết. Khoảng thời gian này, yêu trù Hoài Không thường xuyên tới Bất Hủ Tông, tông chủ đều không có để hắn lưu lại Bất Hủ Tông quá thời gian một cảnh giờ.
- Thiếu gia, người viện cớ thì cũng nên lấy cái cớ thật một chút chứ!
Dùng yêu trù Hoài Không để xuyên tạc, khó mà tin được.
Cảnh giới Hoài Không mặc dù không cao, thế nhưng tại Đông Hồ này là một đầu bếp nổi danh, bao nhiêu đại thế lực, đại nhân vật muốn mời hắn tới cửa làm mấy món ăn cũng không mời được. Cái Bất Hủ Tông này chính là một tông môn vô tinh, Hoài Không tới cửa, sẽ cam lòng đuổi đi?!
Diệu Âm vừa nói xong, Dương Nhạc Nhạc một bên khẽ gật đầu nói:
- Thiếu gia của ngươi nói không sai, quy củ Bất Hủ Tông chính là như vậy. Ngươi cũng ở lại đây gần một canh giờ rồi, chuẩn bị xuống núi đi!
- Thật có quy củ này?!
- Ta chẳng lẽ còn đi lừa gạt ngươi? Nếu còn nghi ngờ thì chờ hai ngày nữa Hoài Không tiền bối lên núi là biết!
- Ta không tin!
Nói thật, nàng không tin cái Bất Hủ Tông này sẽ cam lòng đuổi Hoài Không xuống núi, ngay cả Phi Ngư Đảo cũng không có cái năng lực đó.
Lúc này, Ôn Bình buông bát đũa xuống, mở miệng nói:
- Diệu Âm cô nương, có hứng thú gia nhập Bất Hủ Tông sao? Chỉ cần nhập tông, ngươi có thể ở bên cạnh chiếu cố cho thiếu gia ngươi, nếu không, qua một hồi nữa, ngươi phải xuống núi rồi.
- Muốn ta gia nhập Bất Hủ Tông? Ngươi đang đùa sao? Ta cũng không tin là ngươi dám đuổi ta đi!
Diệu Âm một bộ không quan tâm, cười một tiếng, kết quả vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy thiếu gia nháy mắt ra hiệu với Ôn Bình.
Ôn Bình cười nhạt một tiếng, nhìn Diệu Âm, nói:
- Thật xin lỗi, ta thực là dám!
- Ngươi...!
Nhìn vẻ mặt Ôn Bình nghiêm túc, trong lòng Diệu Âm sinh giận, bất quá khi thoáng nhìn qua nụ cười đắc ý của thiếu gia, nàng vội vàng nói:
- Được rồi, ta gia nhập!
- Á...!
Tần Mịch lập tức thu hồi nụ cười, nhướng mày, tay chống lấy đầu, nhìn Diệu Âm, hạn hán lời. Sau đó lại liếc mắt nhìn Ôn Bình, tông chủ thu Diệu Âm làm đệ tử Bất Hủ Tông? Ba chữ bất đắc dĩ xông lên não, hắn ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng:
- Tông chủ, ngài... Haiza!
Tâm tình Ôn Bình lúc này lại không giống Tần Mịch, hắn đặc biệt vui vẻ, bởi vì lại thu được một cái đệ tử tam tinh tư chất, hơn nữa tu vi đã là luyện thể thập nhị trọng. Luyện thể thập nhị trọng, hiện tại đối với Bất Hủ Tông chính là biển hiệu nha.
Cộc!
Cộc!
Cộc!
Đột nhiên, đầu bậc thang truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Đám người ghé mắt nhìn lại, Vân Liêu từ lầu một vội vàng chạy lên, không để ý tới hiện trường xuất hiện một mỹ nữ lạ mắt. Ngược lại, Diệu Âm, nhìn thấy Vân Liêu, trong mắt mang theo chút kinh ngạc.
Có lẽ là bị dung nhan tuấn tú làm kinh ngạc.
Vừa lên lầu, Vân Liêu nhanh chóng tới trước mặt Ôn Bình, hỏi:
- Tông chủ, cái Thập Tầng tháp kia là gì vậy?
- Thứ mới!
Ôn Bình nhàn nhạt trả lời, sau đó duỗi đũa ra, gắp lấy một cọng măng trước mặt Dương Nhạc Nhạc. Thế nhưng vừa đưa đũa tới, Dương Nhạc Nhạc bỗng nhiên đứng lên, không để ý, trực tiếp chấn cái bàn rung động, làm cho cọng măng Ôn Bình vừa mới gắp lại rơi trở lại trong mâm.
- Tông chủ thật xin lỗi...
Dương Nhạc Nhạc vội vàng nói xin lỗi.
Ôn Bình thấy thế, bất đắc dĩ cười một tiếng, nói:
- Nôn nôn nóng nóng, ngồi xuống đi, gấp gáp làm gì, chờ ăn cơm xong ta sẽ dẫn các ngươi đi xem!
Ôn Bình nói xong, Tần Mịch, Hoài Diệp, Dương Nhạc Nhạc cùng Vân Liêu bốn người đều vui mừng ra mặt, cho dù là mù đi nữa, cũng có thể cảm nhận được trong không khí tràn ngập sự vui sướng.
Bất quá đám người mặc dù bị Ôn Bình an ủi ngồi xuống, thế nhưng là trong lòng lại không yên được, tâm tư ăn cơm cũng không còn.
Diệu Âm một bên thấy cảnh này thì có chút buồn bực, đặc biệt là khi nhìn thấy biểu lộ của thiếu gia thì lại là càng không hiểu chuyện gì xảy ra.
Trong trí nhớ của nàng, thiếu gia rất ít khi biểu lộ sự vui mừng như vậy, lần thiếu gia lộ vẻ mặt kinh hỷ gần nhất là ngày lễ trưởng thành. Bởi vì ngày thành nhân đó, gia chủ đem quyết định cho thiếu gia làm người thừa kế Tần gia công bố cho tất cả người ở Phi Ngư Đảo.
Thế nhưng mà lúc này, nàng lại thấy thiếu gia nghe được có cái gì mới xuất hiện, vậy mà lộ ra sự kinh hỷ giống như là đạt được vị trí kế vị vậy.
Chẳng lẽ là cái gọi là "thứ mới" kia so với việc kế vị còn tốt hơn?
Diệu Âm còn đang suy nghĩ miên man, Ôn Bình đã đứng lên, nói:
- Đem đồ trên bàn dọn dẹp đi, sau đó tất cả theo ta!
Ôn Bình dứt lời, đám người vội vàng muốn thu dọn bàn ăn, một người thu đồ ăn, một người dọn chén dĩa, loay hoay quên cả đất trời. Tần Mịch muốn ra tay giúp đỡ thì bị Diệu Âm cản lại.
- Thiếu gia, ngài sao có thể làm loại chuyện này?!
- Ừm, vậy ngươi tới làm đi!
Tần Mịch lui ra phía sau một bước.
- Dạ!
Diệu Âm gật gù, vội vàng thu thập bát đũa, lúc này Vân Liêu bên cạnh lấy từ trong ngực ra một ngàn kim tệ, mở miệng nói:
- Tông chủ, đây là một ngàn kim, ta muốn cơ hội một lần tiến nhập Thập tầng tháp!
Diệu Âm lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Đây là ý gì?
Lấy ngàn kim tệ đổi một danh ngạch?