Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 115 - 【Vip】 Tần Mịch Bị "Đấm Phát Chết Luôn"

【VIP】 Tần Mịch Bị "Đấm Phát Chết Luôn" 【VIP】 Tần Mịch Bị "Đấm Phát Chết Luôn"

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Theo đó, nàng thấy Ôn Bình thật đưa tay tiếp nhận tấm kim phiếu ngàn kim kia.

Bị cảnh tượng này đập vào mắt, nàng có chút hoài nghi, cái Bất Hủ Tông này đến cùng có phải là một tông môn hay không?

Sao nhìn thế nào cũng giống một cái võ quán thế tục vậy?

Còn có, cái Thập tầng tháp kia là thứ gì? Vị Vân trưởng lão này vì đặt cọc một lần tiến vào đó một lần tốn ngàn kim tệ? Một ngàn kim tệ! Đủ để một luyện thể thập nhị trọng như nàng mua sắm tài nguyên tu luyện trong nửa năm đó.

Đang lúc Diệu Âm nghi hoặc chờ đáp án thì Vân Liêu lại thay nàng mở miệng hỏi:

- Tông chủ, cái Thập Tầng Tháp này là thứ gì?

Nghe được câu hỏi này, Diệu Âm lập tức dừng động tác xuống lầu, vịn thanh lan can, đứng giữa cầu thang.

Vừa nghiêng đầu vừa kinh ngạc nhìn Vân Liêu.

Thầm nghĩ : Đã không biết là thứ gì còn bỏ ra ngàn kim muốn đi vào?

Làm cái gì?

Cái Vân trưởng lão này không phải là một tên bất bình thường chứ?

Chợt nàng đưa mắt nhìn Ôn Bình, chờ đợi đáp án từ hắn.

Ôn Bình thu hồi tấm kim phiếu, cũng không có lập tức trả lời ngay, mà là đi xuống lầu, hướng Tàng Thư Các đi tới, vừa đi vừa nói:

- Thập Tầng Tháp nằm phía sau chủ điện, có tất cả mười tầng, mỗi một tầng sẽ có một trận thí luyện, nếu hoàn thành thí luyện, các ngươi sẽ có cơ hội lĩnh hội được thuật mà thủ hộ giả trong đó sử dụng.

- Là mạch thuật sao?

Vân Liêu vội vàng hỏi.

- Không phải, là võ pháp!

Ôn Bình thực không biết giải thích kiểu gì, bởi vì nói là pháp thuật, khẳng định là mấy người cũng không hiểu.

- Chẳng lẽ là võ pháp đặc thù?!

Trong mắt Vân Liêu nổi lên một sợi nghi hoặc.

Diệu Âm lẳng lặng nghe, sau đó cố ý đi chậm lại, đảm bảo liếc mắt có thể nhìn thấy nét mặt của vị Vân trưởng lão bên cạnh Ôn Bình kia. Nàng vốn cho rằng Vân trưởng lão khi nghe tới hai từ "võ pháp" sẽ hối hận khi xuất ra ngàn kim, thật không ngờ là nàng lại không nhìn thấy Vân trưởng lão này thất vọng chút nào.

Diệu Âm thầm nghĩ: Võ pháp lúc nào lại đáng giá ngàn vàng như vậy? Chẳng phải tùy tiện gia nhập một cái tông môn nào cũng được phát miễn phí hay sao?

Cũng không lâu lắm, Ôn Bình dẫn mọi người tới trước Tàng Thư Các. Đứng trong khoảng đất trống, đám người nhao nhao nhìn xung quanh, rốt cuộc ánh mắt mọi người đều tập trung tại bên trên một cái bảng hiệu sơn đỏ, trên đó viết ba chữ: Tàng Thư Các.

Diệu Âm nhìn vào đó, trong lòng nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ cái Tàng Thư Các này chính là Thập Tầng Tháp?

Không đợi Diệu Âm mở miệng hỏi, Ôn Bình liền nói:

- Tàng Thư Các chia làm mười tầng, hết thảy có mười trận thí luyện, cho nên có cái tên Thập Tầng Tháp. Mỗi ngày, chỉ có ba lần tiến nhập Tàng Thư Các, Vân trưởng lão đã lấy đi một cái danh ngạch, còn hai cái ai muốn?

- Ta!

Tần Mịch dẫn đầu dơ tay lên.

- Thiếu gia!

Diệu Âm vội vàng thấp giọng kêu lên một tiếng, liền muốn đem tay Tần Mịch kéo xuống. Làm như vậy là đại bất kính, nhưng Diệu Âm vì phòng cho thiếu gia không bị lừa tiền, cũng chỉ có thể làm như vậy.

Tần Mịch bị Diệu Âm làm như vậy, có chút bực bội quay đầu nhìn sang nàng, sau đó chất vấn:

- Diệu Âm, ngươi làm gì?

Diệu Âm vội vàng giải thích :

- Thiếu gia, cái này, nhập môn thì ngàn kim, hiện tại tiến vào Tàng Thư Các tu luyện võ pháp lại tốn ngàn kim, lòng người khó dò, cẩn thận một chút mới tốt!

- Không sao, Ôn tông chủ không phải lừa gạt. Chờ ngươi ở đây mấy ngày liền hiểu rõ.

Nếu như nói một vị cao nhân có thể làm ra linh thiện là dân lừa đảo thì e rằng Đông Hồ này không còn người tử tế.

Đáng tiếc là lời này nói ra quá kinh thế hãi tục, Diệu Âm chắc chắn không tin.

Dứt lời, Tần Mịch cầm ngàn kim trong tay đưa cho Ôn Bình, chợt nhìn sang Dương Nhạc Nhạc thờ ơ đứng bên cạnh nói:

- Dương sư huynh, chỉ có cơ hội ba lần, ngươi có muốn cùng đi vào với tra hay không?

Dương Nhạc Nhạc lắc đầu, vừa cười vừa nói:

- Thôi khỏi, lần này để ngươi vào trước, ta xem một hồi đã!

- Vậy ta làm người tiên phong đi!

Dứt lời, Tần Mịch cất bước đi tới cửa tàng thư các, sau lưng truyền tới thanh âm nhắc nhở của Ôn Bình:

- Lối vào Thập tầng tháp cũng giống như lối vào chiến cảnh.

Tần Mịch gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó hướng về phía cánh cửa đang đóng của Tàng thư các "đụng vào" , sau một khắc, toàn bộ thân thể trực tiếp chui vào trong tàng thư các. Khi hình tượng trước mắt biến đổi, Tần Mịch ngạc nhiên phát hiện mình đang đứng ở một nơi toàn màu vàng.

Một cơn gió khô nóng thổi vào mặt hắn, khiến môi hắn trở nên có hơi khô, dưới chân dẫm lên là những hạt cát vàng lớn, mỗi một bước đi, lại có cảm giác như là chân muốn trượt đi vậy, đỉnh đầu treo lên một mặt trời chói lóa, đem đất cát dưới chân hắn hun khô như than lửa vậy, nóng hổi.

- Đây là cái thế giới gì?

Sống qua mười tám năm, trừ nhìn thấy hồ thì chính là núi và bình nguyên, đây lần đầu tiên nhìn thấy sa mạc. Tần Mịch vừa mừng vừa sợ, bởi vì hắn trước giờ cũng chỉ mới nghe qua, chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy loại thế giới này.

Quét mắt nhìn ra bốn phía, mặc dù không thấy một điểm màu xanh, luôn cảm thấy thiếu thiếu thứ gì, thế nhưng thế giới này lại để cho hắn một loại cảm giác rung động mới mẻ, giống như cảm giác khi hắn vừa mới rời Phi Ngư Đảo, đi du lịch bên ngoài.

Trải qua kinh hỷ, Tần Mịch bắt đầu nhìn ra xa xung quanh, lẩm bẩm :

- Thủ hộ giả tầng đầu nơi nào ta?

Hô!

Một trận gió cát thổi sượt qua mặt hắn.

Sàn sạt!

Dưới chân truyền tới từng cơn bạo động.

Tần Mịch thấy thế, lộ ra nụ cười như biết trước, không chút do dự đưa tay hướng về người dưới cát chộp tới.

- Đi ra cho bố!

...

Bên ngoài Tàng thư các.

Diệu Âm thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên biến mất trước cánh cửa kia, trong lòng tự nhiên gấp gáp, lo lắng Tần Mịch xảy ra chuyện, lập tức muốn đi xem thực hư, vừa cất bước lại bị Vân Liêu dùng tay cản lại.

- Đừng gấp, thiếu gia của ngươi chỉ là đi thí luyện mà thôi.

Diệu Âm ngẩng đầu nhìn Vân Liêu, lộ ra sự thẹn thùng của nữ tử, thấp giọng thì thầm:

- Nhưng cửa còn không có mở, thiếu gia...

Diệu Âm mới nói được nửa câu liền bị Dương Nhạc Nhạc nhảy vào họng:

- Có cái gì ngạc nhiên? Ai nói với ngươi cửa vào nhất định là cửa? Lối vào kia thông tới một không gian khác, cho nên cửa gỗ không có tác dụng, chỉ mang tính chất minh họa mà thôi!

- Phía sau cửa là một không gian khác?

Diệu Âm không hiểu rõ câu nói này.

Lúc này, thanh âm Ôn Bình truyền tới :

- Diệu Âm, muốn tiến vào tìm thiếu gia ngươi sao? Chỉ cần bỏ ra ngàn kim, có thể mua lại danh ngạch cuối cùng trong hôm nay, cũng có thể đi vào bảo hộ cho Tần Mịch.

- Ngươi?!

Diệu Âm tức giận, muốn mắng Ôn Bình đây là thừa nước đục thả câu, thế nhưng là khi liếc mắt nhìn sang Tàng Thư Các, trong lòng nổi lên một chút bất an, đành phải lấy ra một ngàn kim tệ đưa cho Ôn Bình, nói:

- Hi vọng ngươi không gạt ta!

Là một cái địa phương quỷ quái cũng được, là một không gian khác cũng không sao. Diệu Âm không quan tâm mấy thứ này, nàng chỉ lo lắng thiếu gia một mình tiến vào trong đó lỡ có mệnh hệ gì, nàng bị trách phạt chỉ là chuyện nhỏ, sợ là mạng cũng mất.

Ngay lúc Diệu Âm định tiến nhập Tàng thư các, cửa vào Tàng thư các bỗng nhộn nhạo lên một gợn sóng, sau đó liền thấy Tần Mịch lảo đảo đi ra, chật vật cực kỳ, hoàn toàn mất đi tư thái của thiếu chủ Phi Ngư Đảo.

Quần áo phổ thông mặc trên người lúc này bị đốt thành áo ngắn tay, quần đờ ùi.

Bịch!

Tần Mịch đặt mông ngồi trên mặt đất, một bộ hồn phách chưa tỉnh, bọn người Dương Nhạc Nhạc thấy thế, không hiểu ra sao.

- Tần Mịch, ngươi không sao chứ?

- Thiếu gia!

Đang lúc mọi người muốn tiến lên xem Tần Mịch, Diệu Âm kinh hô một tiếng, xông tới đầu tiên, chạy tới bên người Tần Mịch, hai cánh tay nhẹ nhàng đỡ lấy tay phải của hắn, chậm rãi dìu lên.

Tần Mịch được dìu đứng dậy, vội vàng nói với Diệu Âm không sao, sau đó hướng về phía mấy người Dương Nhạc Nhạc, lộ ra nụ cười thảm, nói:

- Thủ hộ giả tầng này quá mạnh! Luyện thể thất trọng lại có thể thi triển mạch thuật!

- Luyện thể thất trọng sử dụng mạch thuật, không thể nào? Vậy làm sao vượt qua tầng đầu?

Dương Nhạc Nhạc kinh ngạc nhìn Tần Mịch.

- Hai cái thủ hộ giả kia vung tay một hồi, liền phóng ra hỏa diễm phô thiên cái địa, trực tiếp thiêu ta đến chạy mất dép.

Nói xong, Tần Mịch còn khoa khoa tay, học bộ dáng kết ấn của hai thủ hộ giả kia.

Nghĩ đến đây, Tần Mịch liền xấu hổ, nếu như khi bắt đầu chiến đấu mà hắn không có chủ quan khinh thị hai tên thủ hộ giả kia thì hắn cũng không tới mức thua thảm như vậy.

Lúc này mấy người Dương Nhạc Nhạc nghe Tần Mịch thuật lại, sắc mặt không đẹp cho lắm. Bởi vì nghe được cái tràng diện này, người người đều run sợ.

Bình Luận (0)
Comment