Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Ôn Bình liếc qua đám người Dương Nhạc Nhạc, thở dài, nói:
- Lúc sinh mệnh ngươi nhận uy hiếp, Tàng Thư Các sẽ truyền tống ra, phán định thí luyện thất bại. Chẳng qua, nếu các ngươi sợ hãi thì Thập Tầng Tháp cũng không cần mở nữa.
Tần Mịch vội vàng ứng tiếng :
- Tông chủ, chúng ta không phải là sợ, chẳng qua là cảm thấy tầng đầu có phần khó khăn thái quá a! Hai cái thủ hộ giả kia quá quỷ dị, vậy mà có thể phun lửa.
Ôn Bình vừa cười vừa nói:
- Thủ hộ giả kia sử dụng hỏa diễm tên là Hỏa Diễm thuật, nếu vượt qua thí luyện tầng một, ngươi liền có một thành tỉ lệ lĩnh ngộ được nó. Cứ thế mà suy ra, thủ hộ giả mỗi tầng đều nắm trong tay một loại pháp thuật hỏa diễm, các ngươi có hai canh giờ để đánh bại bọn họ, nếu vượt qua thì có tỉ lệ lĩnh ngộ được hỏa diễm chi thuật mà bọn họ thi triển.
Tần Mịch nghe xong, vừa mừng vừa sợ, quên mất sự tình khó nói vừa nãy, hỏi:
- Tông chủ, võ pháp mà ngài nói không phải là cái này đi. Vậy chẳng phải là khi luyện thành, không cần bước vào Thông Huyền Cảnh cũng có thể thi triển mạch thuật?!
Ôn Bình giải thích nói:
- Chuẩn xác mà nói, đây không phải là võ pháp, bởi vì nó không được xếp vào mạch thuật, cho nên lúc đầu ta mới nói cho các ngươi là võ pháp, thế nhưng nó chuẩn xác phải gọi là pháp thuật!
- Pháp thuật?
- Mạch thuật là ngưng tụ mạch khí, mà pháp thuật chính là Luyện thể tu sĩ dùng thiên địa chi khí trong đan điền!
- Còn có loại thuật pháp này?
Gia nhập Bất Hủ Tông mấy ngày qua, Trọng Lực Trường, Sân Hung Thú Thí Luyện, đã để hắn kinh ngạc, Phi Ngư Đảo căn bản là không có những thứ này. Không, phải nói là hắn chưa bao giờ nghe qua loại vật này xuất hiện ở Đông Hồ.
Bây giờ lại xuất hiện thêm cái gọi là pháp thuật này.
Oa!
Tần Mịch thán phục trong lòng một tiếng, trong đầu dần hiện ra cảnh tượng bản thân phóng xuất ra hỏa diễm đầy trời, nghĩ như thế nào đều cảm thấy oai phong. Trong đầu đã quên mất sợ hãi, cũng quên nốt bộ dáng bị "đuổi giết" chật vật của mình.
Tần Mịch thấy Ôn Bình muốn rời đi, lập tức mở miệng :
- Tông chủ, Dương sư huynh sợ nhưng ta không sợ, xin hỏi còn có danh ngạch tiến nhập Thập tầng tháp không?
Dứt lời, không chờ Dương Nhạc Nhạc mở miệng phản bác thì hắn đã đưa tay vào trong ngực, muốn lấy ra kim phiếu.
Hắn tin tưởng, chỉ cần tiến vào một lần nữa, nhất định sẽ vượt qua thí luyện.
- Hôm nay hết rồi, muốn đi vào tiếp thì chờ ngày mai đi!
Dứt lời, Ôn Bình cất bước rời đi tàng thư các.
Nhìn bóng lưng Ôn Bình rời đi, Tần Mịch dừng động tác móc tiền, có chút thất vọng quay đầu nhìn Tàng thư các, sau đó gửi dài, nói:
- Phải đợi đến ngày mai... Sớm biết thì ta đã không khinh địch, làm hại ném đi một lần cơ hội lĩnh ngộ Hỏa Diễm pháp thuật!
Lúc này, Dương Nhạc Nhạc lập tức chạy đến trước mặt Tần Mịch, chất vấn:
- Tần Mịch sư đệ, ngươi vừa rồi có ý gì?
Tần Mịch vội vàng chạy ra, vừa cười vừa vừa nói:
- Sư huynh, ngươi lừa Nguyệt Quang Sủi Cảo của ta, ta hố ngươi Thập tầng tháp, có qua có lại nha!
- Ngươi!...
Dương Nhạc Nhạc đuổi theo, chỉ biết tức giận hô một chữ "ngươi".
Nghe được thanh âm huyên náo, Diệu Âm đang chìm trong suy nghĩ chợt tỉnh lại, nhìn qua Tàng Thư Các, trong lòng sinh ra hiếu kỳ nồng đậm.
Cảnh giới Luyện thể dùng thiên địa chi khí, tại Đông Hồ từ xưa tới nay, cũng chỉ có thể dùng ở việc gia tăng uy năng võ pháp, quyền cước, binh khí.
Nếu như đây là sự thật, thiên địa chi khí trong đan điền có thể dùng để thi triển pháp thuật, đây chẳng phải là mở ra một thời tu luyện mới?
Càng nghĩ càng khó tin, Diệu Âm dứt khoát không thèm nghĩ nữa, lấy khăn tay ra lau mặt cho Tần Mịch, nói:
- Thiếu gia, ta đi chuẩn bị nước tắm cho ngài. Ta vừa mới mua lấy danh ngạch thứ ba, có thể đưa cho thiếu gia!
Tần Mịch vui mừng, chợt biểu lộ trầm xuống, ngẫm nghĩ, nói:
- Không cần, cơ hội lần này là của ngươi!
Diệu Âm vội vàng nói:
- Thiếu gia...!
- Được rồi, không cần nói nhiều nữa, để ngươi đi vào thì ngươi đi đi!
Tần Mịch cầm khăn tay của Diệu Âm tùy tiện lau qua loa mặt mũi, sau đó tiếp tục nói:
- Không gian tầng đầu là một mảnh địa phương toàn màu vàng, ngoại trừ cát vàng thì không có gì khác, ngươi đi vào nhất định phải cẩn thận, lúc hỏa diễm phóng tới, cũng không có cái để chắn lại đâu!
- Ân!
Diệu Âm vội vàng gật đầu.
- Quý trọng cơ hội, Thập Tầng Tháp mở ra một ngày. Thực lực của ngươi mạnh hơn ta, sau khi đi vào thì cẩn thận một chút, nhất định phải đem hai cái thủ hộ giả tầng đầu thông chết, trả thù cho ta!
Diệu Âm gật gù, nắm chặt bàn tay trắng như phấn, một mặt nghiêm túc ứng tiếng :
- Thiếu gia yên tâm, ta nhất định đem hai bọn hắn giết chết bảy tám lần, cho ngài hả giận!
- Đi đi!
Dứt lời, Tần Mịch tranh thủ thời gian rời đi, đi thay một bộ Bất Hủ Thanh Phong bào mới.
Khi mấy người Dương Nhạc Nhạc cùng Tần Mịch đều đi hết, Diệu Âm nhìn sang lối vào Tàng Thư Các, thấy Vân Liêu đi vào trước, vội vàng chạy theo.
Đầu tiên là đưa tay vào thăm dò tình hình, sau khi thấy tay mình tiến vào trong bình an vô sự mới cất bước đi vào.
Giấu sự nghi hoặc đối với Bất Hủ Tông trong lòng, Diệu Âm đứng tại tầng thứ nhất của Thập Tầng Tháp - sa mạc vô tận.
Liếc nhìn dưới mí mắt toàn bộ là cát vàng, tràn ngập hoang vu, những cơn gió khô nóng không ngừng cuốn theo cát vàng. Diệu Âm vừa mừng lại vừa sợ.
Quan sát cái thế giới mới này, Diệu Âm không nhịn được sợ hãi than:
- Một cái Tàng thư các nho nhỏ lại ẩn chứa một thế giới khác bên trong, lại là một thế giới chưa bao giờ thấy qua. Không cây, không hồ...
Diệu Âm vừa thán phục, quan sát lại vừa tiến lên phía trước, không ngừng tìm kiếm thủ hộ giả xung quanh.
Đột nhiên, dưới chân truyền đến bạo động.
Nàng nhớ kỹ lời dặn của thiếu gia, lập tức lui lại mấy bước, trực tiếp chạy ra sau cồn cát, muốn nhờ cồn cát né tránh hỏa diễm do thủ hộ giả phóng ra.
Phốc!
Lúc Diệu Âm vừa mới lui ra mấy bước, hai thủ hộ giả từ địa phương mà nàng vừa mới đứng chui ra.
Diệu Âm quay đầu lại, sắc mặt trở nên ngưng trọng, đặc biệt là khi nhìn thấy hai người quơ quơ tay, nàng nhớ tới lời của thiếu gia đã nói, trong lòng lướt qua một sợi ngưng trọng, nằm dưới cồn cát.
Sau một khắc, lửa nóng hừng hực phủ lên vị trí mà nàng vừa mới đứng, lan tràn ra xung quanh, cho đến đỉnh đầu của nàng.
Cách xa một trượng, Diệu Âm có thể cảm nhận được ngọn lửa này có nhiệt độ không đơn giản, nàng dám chắc đây không phải là loại hỏa diễm bình thường. Loại nhiệt độ hỏa diễm này để nàng nhớ tới lò lửa mà thợ rèn ở Phi Ngư Đảo dùng để hòa tan tinh thiết, hỏa diễm rèn đúc lợi khí.
Mặc dù đã nghe thiếu gia nói qua một lần, lại tận mắt chứng kiến, vẫn không tránh khỏi cảm giác rung động.
Nhìn hỏa diễm trên đỉnh đầu dần dần dập tắp, Diệu Âm không nhịn được thán phục một tiếng:
- Hóa ra đây chính là pháp thuật. Nếu như có một thành tỉ lệ lĩnh ngộ được nó thì cũng đáng giá ngàn kim a.
Dứt lời, Diệu Âm rút ra một thanh nhuyễn kiếm bên hông.
Nhuyễn kiếm từ xưa tới nơi được tôn làm "Bách nhận chi quân", "Chư khí chi soái". Yêu cầu người sử dụng có thân eo mềm mại, thân thể linh động, cho nên sử dụng nhuyễn kiếm chủ yếu là nữ tử. Bất quá nhuyễn kiếm tuy nhỏ lại khó tu luyện hơn loại kiếm cứng rắn kia, sáo lộ kiếm pháp cũng hoàn toàn khác biệt.
Cái trước giống như là giảng ngâm khẽ, động như giao long trên biển, long phượng trên không, tĩnh như thương tùng vách núi, kình thiên ngọc trụ. Mà cái sau giảng cứu chính là sát phạt quyết đoán, xuất kiếm nhập lôi đình, lúc thu tất có một người chết.
Cho nên, lúc Diệu Âm xuất thủ, cả người đều bay ra ngoài.
Bá!
Từng đạo kiếm ảnh bay múa nương theo thân thể mềm mại của Diệu Âm cùng thủ hộ giả quấn quýt lấy nhau, mỗi khi nàng bức lui thủ hộ giả, muốn chém ra một kích chí mạng, thì lửa nóng lại đánh tới.
Bá!
Diệu Âm xông vào bên trong hỏa diễm, dùng kiếm chiêu tạo nên một tầng khí lưu, mạnh mẽ tách ra một thông đạo, sau đó trong điện quang hỏa thạch, đem nhuyễn kiếm nhanh chóng lướt qua cổ một người.
Sau một khắc, một thủ hộ giả hóa thành khói đen, biến mất trong sa mạc.
Giết xong một thủ hộ giả, người thứ hai tự nhiên chỉ còn biết xuất lực chống đỡ, dù sao Diệu Âm là Luyện thể thập nhị trọng.
Bất quá mặc dù đánh thắng, nhưng trên mặt Diệu Âm lại mang theo sự ngưng trọng, lẩm bẩm:
- Đây chính là uy năng pháp thuật sao? Sau khi luyện thành, vậy mà để cho hai tên tu sĩ Luyện thể thất trọng mạnh như vậy.
Mặc dù nàng không sợ hai người uy hiếp, thế nhưng cả hai lại phá vỡ thế giới quan của nàng.
Nàng còn chưa bao giờ nghĩ tới Luyện thể thất trọng lại mạnh như vậy.
Cái này nếu như là tới một thủ hộ giả Luyện thể bát trọng hoặc cửu trọng thì làm sao mà thắng a? Loại pháp thuật này, vậy mà hoàn toàn thay đổi ý nghĩa của câu nói: Kém một cảnh giới chính là cách một lạch trời.