Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 117 - 【Vip】 Diệu Âm May Mắn

【VIP】 Diệu Âm May Mắn 【VIP】 Diệu Âm May Mắn

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Nói như thế nào đây, tâm tình của nàng lúc này trở nên mâu thuẫn, bởi vì nàng muốn ở Bất Hủ Tông này, học loại pháp thuật này mà không phải mấy ngày sau đưa thiếu gia trở về, sau đó cả đời ngốc tại Phi Ngư Đảo.

Thử hỏi ai không muốn được tự do? Ai không muốn bản thân mạnh lên?

Lắc đầu, Diệu Âm cảm thấy vẫn là nên quên ý nghĩ này đi là tốt nhất, cái ý nghĩ này của nàng có thể sẽ lấy đi mạng của nàng luôn chứ chả đùa.

Đang định tìm kiếm lối vào tầng hai, Diệu Âm lại cảm giác thân thể không thể cử động, như là bị thứ gì đó định trụ lại vậy. Cố gắng giãy rịa cũng vô ích, hai tròng mắt nàng lập tức lộ vẻ bối rối, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị cưỡng ép ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Là phúc hay là họa, còn chưa biết trước.

...

Ngay tại lúc đó, khi thời gian hai canh giờ thí luyện sắp hết, mấy người Tần Mịch, Triệu Tinh đều đứng tại bên ngoài Tàng thư các, cùng nhau nghị luận, đợi Diệu Âm và Vân Liêu ra ngoài.

Cũng không lâu lắm, Vân Liêu từ trong đó đi ra.

Khuôn mặt tuấn tú lúc này lại đen nhẻm một mảng, còn dính lấy bùn đất, một bộ chật vật cực kỳ.

Đám người thấy thế, có chút kinh ngạc, vội vây lại, bọn họ không nghĩ tới có được Vô Cấu chi thể như Vân Liêu cũng thảm như vậy.

Chỉ có Tần Mịch trải qua tầng đầu mới biết, bộ dạng này của Vân trưởng lão quả thực là bình thường. Dù sao Vân Liêu là luyện thể thập tam trọng, nhất định có thể đi càng xa, mà đi càng xa đồng nghĩa với việc đối chiến với thủ hộ giả càng mạnh.

Pháp thuật hỏa diễm kia, tu sĩ luyện thể rất khó chống đỡ.

Tần Mịch tiến lên, mở miệng hỏi:

- Vân trưởng lão, ngài xông tới tầng mấy?

Vân Liêu trả lời :

- Tầng ba!

Đám người nghe nói như vậy, vừa mừng vừa sợ.

Tần Mịch nghe được câu trả lời của Vân Liêu, lập tức sinh ra hứng thú nồng đậm, hỏi tiếp:

- Vân trưởng lão, ngươi có thể nói qua một chút về tầng hai sao, cho chúng ta một cái tâm lý chuẩn bị.

Vân Liêu gật gù, nói:

- Tầng đầu hẳn không cần ta nói nhiều, thủ hộ giả thi triển hỏa diễm, dựa theo thực lực của các ngươi, ngụy vô cấu chi thể trợ giúp, hẳn là có thể thắng. Tầng hai là hai tên thủ hộ giả luyện thể bát trọng, nhưng lại có thể phóng thích hỏa xà cao vài trượng, rất khó ăn, không cẩn thận liền bị cuốn lấy, đồng thời phong kín đường lui.

- Hỏa xà!

Tần Mịch giống như không để ý tới lời khuyên của Vân Liêu, ngược lại lộ ra vui mừng cực độ.

Trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng ra hình dạng hỏa xà kia như thế nào. Bất quá khi nghĩ tới việc mấy người Dương Nhạc Nhạc đều có Vô cấu chi thể, cả người lại lạnh tanh, đáng ra là hắn cũng có được vô cấu chi thể rồi...

Thở dài trong lòng một cái, Tần Mịch hỏi nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn:

- Vân trưởng lão, vậy ngươi lĩnh ngộ được pháp thuật chưa?

- Pháp thuật?

- Cái kia... Loại thuật pháp phóng ra hỏa diễm của mấy thủ hộ giả kia gọi là pháp thuật, chính là do tông chủ nói.

Vân Liêu hiểu ra, gật đầu, sau đó lại lắc đầu nói:

- Vận khí không được tốt lắm. Mặc dù là xông tới tầng ba, nhưng không lĩnh ngộ được cái gì. Lấy thực lực của các ngươi bây giờ muốn xông qua tầng hai quả thực là rất khó. Diệu Âm cô nương kia hẳn là có thể. Về phần có thể lĩnh ngộ được pháp thuật hay không thì không biết trước được.

Lời vừa dứt thì sau lưng cũng truyền tới tiếng động.

Diệu Âm trở ra.

Vốn là một mỹ nhân Diệu Âm, bây giờ nhìn lại cũng mang bộ dáng cực kỳ chật vật. So với Bất Hủ Thanh Phong bào mà Vân Liêu mặc thì quần áo của nàng rách nhiều hơn, lộ ra chút da thịt. Tần Mịch thấy thế, lập tức đem áo khoác cởi ra, khoác lên người Diệu Âm, mở miệng hỏi:

- Thế nào? Xông tới tầng mấy?

- Tầng hai!

- Rất tốt! Không làm ta mất mặt!

Tần Mịch nở nụ cười xán lạn, bởi vì tỳ nữ có cái thành tích này cũng làm cho hắn tăng thêm vài phần thể diện.

- Hì hì!

Diệu Âm cười một tiếng, ánh mắt lơ đãng nhìn sang Vân Liêu đang đứng một bên, thấy Vân Liêu đang nhìn thẳng vào nàng, Diệu Âm kinh hoảng lập tức thu hồi ánh mắt.

Không ai thấy cảnh này, Tần Mịch cũng không.

Tần Mịch hỏi tiếp :

- Có lĩnh ngộ được cái gì không?

Đối mặt vấn đề Tần Mịch hỏi, Diệu Âm khẽ mở đôi môi đỏ, chậm rãi nói ra một câu để tất cả mọi người đều sợ ngây người:

- Ta lĩnh ngộ được Hỏa Diễm thuật tầng đầu!

- Oa!

- Không thể chứ! Vận khí tốt như vậy!

Đám người kinh hô một tiếng, sau đó liền bắt đầu la hét muốn Diệu Âm thử phóng thích Hỏa Diễm pháp thuật, đồng thời kéo nhau ra vùng đất trống bên ngoài Tàng Thư Các.

Không chịu nổi đám loi choi này, Diệu Âm bắt đầu lạnh nhạt dựa theo khẩu quyết trong đầu, trình tự kết ấn.

Một giây sau.

Ấn thành!

Lửa hiện!

Liệt hỏa hừng hực trực tiếp đánh tới phía trước.

...

Sai khi rời đi Tàng Thư Các, Ôn Bình đi tới Thanh Thủy nhai. Bất quá hôm nay đến Thanh Thủy nhai lại khác so với mấy lần trước, người của Thanh Thủy nhai sau khi nhìn thấy Ôn Bình, lập tức bỏ xuống chuyện đang làm, xông lại gần hắn.

Bọn họ nói cái gì, Ôn Bình đều không thể nghe rõ ràng, bởi vì mấy chục người đồng thời mở miệng, một giây liền có mấy trăm từ rót vào tai, nghe rõ mới là lạ. Bất quá, Ôn Bình vẫn nghe được ý tứ đại khái, chính là hoài nghi việc thực hư mở Giảng Võ hội.

Với bọn hắn, Giảng Võ hội mở lại có lẽ là một sự tình chỉ có trong mơ mà thôi.

Mà cho dù là mơ cũng chưa chắc đã thấy được.

Tiểu nhị ngày kia thấy thế, vội vàng từ trong tửu lâu chạy ra, giang hai tay ngăn trước người Ôn Bình, đem người sau lưng Ôn Bình muốn tiến vào tửu lâu cũng ngăn lại, nói:

- Các vị, yên lặng một chút. Giảng Võ hội là thật, ngay tại hai ba ngày sau, mọi người tới chân núi Vân Lam sơn là được. Các ngươi vây quanh Ôn tông chủ như vậy, có chút quá mức rồi!

Nghe được tiểu nhị nói như vậy, lại nghĩ tới việc hắn mấy ngày nay dán bố cáo, đám người mới tạm tin đây là sự thật.

- Đi thôi! Đi thôi!

- Hóa ra là thật! Đại ngốc tử bên cạnh không có gạt ta!

- Lão thiên mở mắt a, Giảng Võ hội rốt cuộc mở lại!

...

Đoàn người tuy tán đi nhưng tiếng nghị luận vẫn không ngớt.

Sau khi bị tiểu nhị xua đuổi, người trước tửu lâu cũng bắt đầu giải tán, bất quá không khí vui sướng lại kéo dài không tàn.

Ôn Bình nhìn xem một màn này, bất đắc dĩ lắc đầu cười một tiếng.

Khi hắn làm một thiếu tông chủ nhị tinh tông môn còn chưa bao giờ được hưởng phong quang như vậy, hiện tại làm một tông chủ vô tinh tông môn lại được hoan nghênh nhiệt tình. Cảnh tượng này để hắn nhớ lại thời điểm mười mấy năm trước Giảng Võ hội, khi đó từ đầu tới cuối phố đều náo nhiệt như vậy.

Đáng tiếc là không rõ tung tích phụ mẫu, không rõ sinh tử ra sao, không được tận mắt chứng kiến lần này Giảng Võ hội mở lại, cũng không thấy được bộ dạng hiện tại của hắn.

Hắn rất hy vọng cha mẹ của mình có thể thấy cảnh này, không vì cái gì khác, chỉ vì để hai người biết đứa con trai này không phí công dưỡng dục.

Chính đang miên man suy nghĩ, lão bản mập La Nghị đi tới, tự mình bưng bình trà rót cho Ôn Bình một chén. Hương trà thấm vào ruột gan, vừa nghe liền biết trà ngon. Ôn Bình tiếp nhận chén trà do lão bản đưa tới, nhấp một miếng, chậm rãi đặt chén trà xuống, cười nói:

- Trà này hẳn là không rẻ nha!

- Ôn tông chủ đừng nói vậy, người khác muốn dùng bạc vàng đi nịnh bợ ngài đều không làm được, ngài có thể ghé tới cái quán xập xệ này, trà này liền không đáng giá nhắc tới!

Dứt lời, lão bản mập vội vàng lấy khăn tay ra lau lau cái bàn mà Ôn Bình đang ngồi, mặc dù là nó không có một hạt bụi bẩn nào.

Bình Luận (0)
Comment