Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 118 - 【Vip】 Dị Mạch Mạch Thuật?

【VIP】 Dị Mạch Mạch Thuật? 【VIP】 Dị Mạch Mạch Thuật?

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ôn Bình hỏi thẳng vào vấn đề:

- Ngoại trừ Thanh Thủy nhai, những nơi khác đã tuyên truyền về Giảng Võ Hội như thế nào rồi?

Lão bản mập vội đáp:

- Xin Ôn tông chủ cứ yên tâm, hai ngày nay ta để cho huynh đệ đi thông tri hơn mười võ quán, bọn họ nghe được ngài mở Giảng Võ Hội đều vô cùng cao hứng, nói nhất định sẽ đưa đệ tử đến. Còn về thông báo của ngài, ta cũng đã để tiểu nhị sao chép hơn mười phần, dán trên đường đi của hơn nửa cái Thương Ngô Thành, ngay cả mấy cái phường thị cũng dán luôn. Đêm qua, lúc ta đi dạo chợ đêm, những nơi đi qua, có không ít người đang nghị luận về chuyện này. Hai ngày Giảng Võ Hội chẳng chắn có không ít người đến.

- Đã làm phiền. - Ôn Bình thầm cao hứng, cứ theo cái đà này, đạt được 10 vạn người nhận biết là chuyện trong tầm tay.

- Ôn tông chủ đừng nói lời khách khí như vậy, ngài mở Giảng Võ hội là phúc của Thương Ngô Thành, so với Kháo Sơn Tông tốt hơn rất nhiều. Bọn họ đã cấu kết với thương hội, ép lấy tiền tài của những người… bình thường như chúng ta.

Ôn Bình không ngờ chuyện đột nhiên lại chuyển sang chủ đề này, lão bản mập thế mà lại bêu xấu Kháo Sơn Tông trước mặt hắn, mà còn lớn tiếng như vậy nữa chứ.

- Lão bản, ngươi không sợ tai mắt của Kháo Sơn Tông nghe thấy sao?

- Nghe được thì như thế nào? Những lời này ta nhẫn nhịn đã lâu, cũng đến lúc phải nói. Kháo Sơn Tông tình là một đám bạch nhãn lang, lúc trước phụ thân ngài cho phép bọn họ lạc địa sinh căn tại Thương Ngô Thành, thế mà Bất Hủ Tông vừa xảy ra chút chuyện, bọn họ lập tức bỏ đá xuống giếng. Cái loại bạch nhãn lang này, ngày sau, con của ta có phải vào võ quán tu hành, cũng không bao giờ nhập tông của chúng. Học được võ kỹ nhưng lại không tu được võ đức, có trở nên mạnh mẽ thì làm được cái gì? Lúc trước nếu không phải đám người Kháo Sơn Tông bọn họ đến Bách Tông Liên Minh Hội đổi trắng thay đen, bàn lộng thị phi, thì làm gì có chuyện 10 năm chỉ mở được một lần Giảng Võ Hội?

Nghe được câu này, Ôn Bình thầm giật mình, hóa ra nguyên nhân Giảng Võ hội chỉ mở được một lần chính là vậy.

Đám người Kháo Sơn Tông lòng muôn dạ thú vốn không phải chuyện của một, hai năm nay?

- Bọn họ đã đến Bách Tông Liên Minh Hội nói gì, ngươi có biết không?

- Bọn họ không muốn Thương Ngô Thành tràn ngập tu sĩ, bảo rằng nếu như vậy sẽ không có người trồng trọt, không người làm việc tay chân. Hoàn toàn là chuyện vô căn cứ! Thế nhưng Bách Tông Liên Minh Hội lại tin. - Lão bản mập đột nhiên vỗ ót một cái. - Ôn tông chủ, lần này mở Giảng Võ Hội, có khi nào bọn họ lại lặp lại chiêu cũ.

Ôn Bình cười nhạt một tiếng, không để tâm đến lời của La Nghị, đáp:

- Không có việc gì, ta tự có biện pháp ứng phó.

- Vậy là tốt rồi. - Lão bản mập tuy gật đầu, nhưng vẫn tỏ vẻ lo lắng. Thấy Ôn Bình không có ý nói tiếp chủ đề này, nên hắn cũng ngừng lại.

Hàn huyên được một lúc, Ôn Bình đã bắt đầu có ý rời đi:

- Lão bản, ngươi bận bịu, ta cáo từ trước, mấy ngày nữa nhớ đến Giảng Võ Hội.

Dứt lời, Ôn Bình đứng dậy đi ra cửa.

Lão bản mập lắc đầu, cười, tự mình tiễn Ôn Bình ra cửa:

- Ôn tông chủ đi thong thả, về phần Giảng Võ hội… Ta đã từng tuổi này rồi, đời này xem như không có biện pháp theo đuổi cái gì mà mộng tu hành, cũng không có tâm tư đến Giảng Võ Hội nữa.

- Mộng tưởng vẫn nên có.

Ôn Bình vỗ vỗ vai La Nghị. Toàn dân cùng tu có lẽ là mộng tưởng của phụ thân khi mở Giảng Võ hội.

Đáng tiếc, giấc mộng này đã chết non.

Hiện tại, hắn vừa lúc mượn cơ hội hoàn thành nhiệm vụ, thay phụ thân hoàn thành cái lý tưởng nửa đường chết non này.

...

Buổi chiều, Diệu Âm vội vã rời khỏi Bất Hủ Tông, lấy cớ mua quần áo để đến nhà trọ gặp Tần Sơn.

Lúc này, Tần Sơn đã sớm không kiên nhẫn được nữa, thấy Diệu Âm vào cửa, hắn lập tức giận dữ chất vất:

- Sao lâu như vậy mới quay lại?

Diệu Âm vội vàng khom người xin lỗi, sau đó giải thích:

- Đại nhân, là chuyện của thiếu gia. Ngài muốn ta ở bên cạnh hầu hạ thiếu gian, nhưng Bất Hủ Tông có quy củ, ngoại nhân không thể ở lại đỉnh núi quá 1 canh giờ, cho nên ta chỉ có thể gia nhập Bất Hủ Tông, vì thế mới chậm trễ thời gian xuống núi phục mệnh.

Tần Sơn vẫn tức giận như trước, nhưng lại không phải vì Diệu Âm đến chậm:

- Còn có loại quy củ này? Tông chủ Bất Hủ Tông kia là ai, quả thật lớn mật, chuyện của Phi Ngư Đảo mà hắn cũng dám can dự, lệnh bài mà lão phu đưa đêm đó, hắn không thấy à?

- Đại nhân, đêm đó, gã thanh niên hóng mát dưới chân núi chính là Bất Hủ Tông tông chủ… Thiếu gia dùng quy củ làm lá chắn, ta chỉ có thể gia nhập Bất Hủ Tông. Bất quá, không sao cả, đợi thiếu gia rời khỏi Bất Hủ Tông, ta cũng sẽ lui. - Diệu Âm vội đáp, sau đó ngẩng đầu liếc mắt nhìn trộm thái độ của Ôn Bình.

Vốn tưởng rằng Tần Sơn sẽ tức giận, lại chợt nghe thấy hắn phát ra tiếng cười, lại còn lộ vẻ tán thưởng, hoàn toàn không để tâm đến chuyện nàng nhập Bất Hủ Tông.

- À, tên tiểu tử ngày đó chính là Bất Hủ Tông tông chủ? Thú vị, vậy mà lại giả ngây giả dại trước mặt lão phu.

- Đại nhân, ngài không tức giận?

- Vì sao phải tức giận, so ra, lão phu càng không thích đám tiểu tử vừa nghe thấy ba chữ Phi Ngư Đảo đã bị dọa đến tè ra quần.

Diệu Âm bất đắc dĩ cười, nàng còn tưởng rằng Tần Sơn đại nhân sẽ tức giận giống nàng chứ. Thấy tâm trạng Tần Mịch có chiều hướng tốt hơn, nàng thầm do dự không biết có nên nói với Tần Sơn về những thứ đã thấy trên núi hay không, cuối cùng, Diệu Âm vẫn quyết định nói ra.

- Đại nhân, ta thấy thiếu gia là tự nguyện gia nhập Bất Hủ Tông, hơn nữa, còn biết nguyên do hắn không muốn rời khỏi.

- Nguyên do gì?

Điểm này làm Tần Sơn rất ngạc nhiên, thiếu gia nhà hắn một đường đi tới đây, không biết đã đi ngang qua bao nhiêu tòa thành, bao nhiêu tông môn, thế nhưng chưa từng dừng chân. Cho dù gặp gỡ thiên chi kiều nữ thanh xuân tịnh lệ, câu hồn nhiếp phách, cũng không giữ được bước chân hắn.

Phải biết, những nữ nhân kia đều là bảo vật mà đám người của các đại môn phái cùng tất cả các thế lực lớn đều điên cuồng tranh đoạt.

Thế nhưng các nàng chỉ nguyện ý đi theo thiếu gia nhà hắn.

Còn thiếu gia thì sao? Cứ như không nhìn thấy vẻ đẹp của các nàng, cứ thể ngoảnh mặt bỏ đi.

Cuối cùng, hắn lại dừng chân ở cái thành bé xíu này, hơn nữa còn gia nhập một cái vô tinh tông môn.

Đang lúc Tần Sơn đoán mò, Diệu Âm thầm cười khổ, bắt đầu sắp xếp ngôn từ, tìm biện pháp diễn dãi cho đại nhân nhà mình nhưng lại không để lộ bí mật trên Vân Lam sơn:

- Thiếu gia không muốn rời khỏi Bất Hủ Tông là vì ở đó một cái thí luyện tháp, trong tháp có mười tầng, chỉ cần xông qua một tầng thì sẽ có cơ hội lĩnh ngộ được cách sử dụng thuật của thủ hộ giả.

Không nhắc đến hai chữ Pháp thuật.

Cũng không đề cập đến chuyện khác.

Chỉ nói thí luyện có thể lĩnh ngộ thuật.

Tần Sơn hỏi:

- Mạch thuật?

- Không, võ pháp, nhưng là một loại võ pháp rất đặc biệt.

Nghe đến hai chữ “đặc biệt”, Tần Sơn bắt đầu cảm thấy hứng thú:

- Trông như thế nào?

Diệu Âm vội đáp:

- Hỏa diễm, Luyện thể cảnh có thể phóng xuất. Đề thăng thực lực, phá vỡ nhất trọng cảnh nhất trọng sơn là đạo lý bất biến.

- Phóng thích hỏa diễm? Dị mạch mạch thuật?

Nghe được những lời Diệu Âm vừa nói, trên mặt Tần Sơn lộ ra nồng đậm kinh ngạc, hơn nữa còn vô thức phát ra tiếng kinh hô.

Diệu Âm có chút lúng túc, nàng không ngờ lại Tần Sơn đột nhiên lại thất thố như vậy.

Rõ ràng là nàng đã nói là võ pháp mà.

Nàng chỉ chưa nói loại thuật này là pháp thuật, hơn nữa nó sử dụng khí tại đan điền… Hai thứ này mới đủ để khiến cả Đông Hồ khiếp sợ.

Nhìn thấy thái độ của Diệu Âm, vẻ mặt Tần Sơn trở nên niêm túc, nói:

- Xem ra ngươi cũng chưa nhìn thấu chân tướng, thiếu gia chắn là đã nhìn ra. Ngươi có từng nhìn thấy mạch thuật có thể dùng dưới hình thức ngũ hành nguyên tố chưa? Thủy, mộc…

- Chưa từng thấy. - Diệu Âm cảm thấy khó hiểu.

- Đó là bởi vì mạch môn bình thường không thể nào phóng thích ra được. Cho dù có được mạch thuật phóng xuất bộc bố (1) hoặc phóng thích hỏa diễm, nhưng không có biến dị mạch môn thì căn bản không cách nào chuyển hóa mạch khí thành ngũ hành nguyên tố được. Đó là một trong những nhân tố khiến biến dị mạch môn mạnh như vậy.

(1) thác nước.

- Không thể nào… - Diệu Âm sững người.

Tần Sơn thấy thế, bật cười ha hả:

- Đi, mang lão phu lên Bất Hủ Tông xem thử, nếu cái tháp kia thực sự có thể khiến Luyện thể cảnh phóng thích được võ pháp đặc thù của dị mạch mạch thuật, vậy thì… Thú vị nha. Không cần biến dị mạch môn cũng có thể phóng thích hỏa diễm…

Bình Luận (0)
Comment