Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 119 - 【Vip】 Tần Sơn Lên Núi

【VIP】 Tần Sơn Lên Núi 【VIP】 Tần Sơn Lên Núi

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Ngưng cười, Tần Sơn ngẩng đầu bước ra ngoài, Diệu Âm thấy thế vội đuổi theo.

Sau một nén nhang, hai người đứng dưới chân Vân Lam sơn.

Đang định bước lên ngàn tầng thềm đá, Tần Sơn đột nhiên phát hiện trong rừng truyền đến một hồi dị động. Còn chưa kịp thấy rõ thì một đầu đại hoàng cẩu đã xông thẳng về phía hắn, hung dữ sủa lên mấy tiếng, cứ như đang nói: Ông đây không chào đón ngươi.

Diệu Âm vội tiến lên định xua nó đi thì bị Tần Sơn ngăn cản. Hắn không giận, ngược lại còn cười:

- Thú vị, a cẩu mà cũng dám rống ta.

Thân là đại yêu, vậy mà cũng có ngày hắn bị một con chó cỏ xem thường.

Xuất phát từ tâm ý muốn đùa vui, Tần Sơn không để lộ ra khí tức đại yêu, ngược lại, hắn còn lấy từ trong ngực ra một khối thịt khô, cầm nó chầm chầm bước qua, nghĩ muốn mượn cơ hội sờ sờ a cẩu lớn mật này.

Thế nhưng liếc mắt nhìn thấy thịt khô, đại hoàng cẩu lại ngoảnh mông bỏ đi mất.

Trước khi đi còn lườm một cái rõ lộ liễu, cứ như đang nói: Thịt? Ngươi xem thường ta à?

A cẩu này… khiến cho cánh tay đang cầm thịt của Tần Sơn khựng lại, có chút xấu hổ, chỉ đành ném khối thịt vào miệng mình:

- Chậc, a cẩu thật đúng là có cá tính, thịt khô mà cũng chướng mắt.

Nhiệt tình bị giội một gáo nước lạnh, Tần Sơn dứt khoát không để ý đến a cẩu nữa, tiếp tục hướng lên trên mà đi. Không bao lâu sau, hắn lên đến đỉnh Vân Lam sơn.

Lúc này đã gần hoàng hôn, lúc bước lên bậc thềm cuối cùng, Tần Sơn phóng mắt nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy một lão đầu ngồi ở bàn đá đằng xa, trước mặt hắn bày một cái bàn cờ, một mình lẩm bẩm điều gì đó.

Tần Sơn thử dò xét lão giả, biết đối phương là người bình thường, hắn cũng không nghĩ bắt chuyện cùng lão.

Quay đầu lại nói với Diệu Âm:

- Mang lão phu đi xem thí luyện tháp một chút.

Diệu Âm vội đáp:

- Đại nhân, thí luyện tháp chỉ có tông chủ mới có thể mở ra, ta có mang ngài đi cũng vô dụng.

- Vậy thì ngươi mau kêu hắn đến.

- Ta cũng không biết tông chủ ở đâu, ta không quen đường…

- Thực vô dụng. - Tần Sơn hừ lạnh một tiếng, liếc nhìn chủ điện uy nghiêm nhưng lại trống rỗ trước mặt, nhướng mày, đi đến bên cạnh lão giả kia, hỏi thẳng:

- Bằng hữu, đánh cờ à? Hỏi thăm ngươi một việc, tông chủ Bất Hủ Tông ở đâu vậy?

- Ta biết mà, ta biết mà. - Lão giả có chút không kiên nhẫn lên tiếng, trên mặt lộ vẻ không vui.

Hiển nhiên, lão giả này chính là Vương Bá.

Liếc mắt nhìn thái độ không vui của Vương Bá, Tần Sơn có hơi khó hiểu, bất quá nếu lão đã nói biết, thế thì tốt:

- Vậy hắn ở đâu?

Không ngờ là vừa nghe được câu này, Vương Bá lập tức giận dữ mắng:

- Không được, đi quân này sẽ bị ăn đấy. Ngươi không hiểu thì đừng có nói nhãm! Xem cờ không nói, ngươi không biết đạo lý này à? Y hệt như tên tiểu tử họ Vu, một chút kỳ phẩm cũng không có.

- Không phải, ta hỏi ngươi, tông chủ của các ngươi đâu?

- Đánh cờ thì ăn bánh chưng làm gì?

- Ngươi, cái lão nhân này, sao lại không nghe hiểu tiếng người thế hả?

Thấy mình với Vương Bá ông nói gà bà nói vịt, Tần Sơn cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Cái Bất Hủ Tông này quả thật khôi hài.

Có a cẩu cá tính, lại có lão giả lãng tai.

Nhìn có giống một tông môn đứng đắn không hả?

Đang định hỏi tiếp, thì trong rừng có một người chạy ra. Người đến chính là điếu ngư điếu đáo thổ (1) Vu Mạch.

(1) Câu cá đến phát ngán.

Vu Mạch từ đường mòn trong rừng chạy ra, thở hồng hộc nói xin lỗi:

- Vương Bá, ngại quá, gần đây bài độc, bụng có hơi không thoải mái.

Nghe xin lỗi, Vương Bá vẫn tức giận như trước, bừa đung đưa quân cờ trong tay vừa phàn nàn:

- Tiểu tử ngươi, đánh một nước cơ biến mất cả buổi, vậy quân cờ này hạ hay không hạ đây hả?

- Hạ, đương nhiên hạ.

- Thì hạ nhanh lên, không có một chút cờ phẩm, lần sau ngươi bảo đánh cờ, lão hủ sẽ không đến.

Đứng bên cạnh nhìn thấy Vương Bá đột nhiên đối đáp trôi chảy, Tần Sơn cảm thấy cả người đều không khỏe.

Thầm nghĩ: Lão nhân này vừa nãy là cố ý, lúc nói chuyện với ta, một câu hắn cũng không đáp đúng đích.

Đang lúc hắn định xắn tay áo lên dạy cho lão đầu một bài học thì Vu Mạch tới gần.

Tần Sơn lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, mới đầu cảm thấy có hơi quen, dường như đã gặp ở đâu đó. Đến khi mặt đối mặt với Vu Mạch, thoáng cái, Tần Sơn trợn trừng mắt kinh ngạc.

- Lãng tử kiếm Vu Mạch?

Vu Mạch ngồi cạnh bàn đá, ngẩng đầu, cẩn thận đánh giá người trước mặt, thấy không quen, liền hỏi:

- Ngươi biết ta?

- Độc hành lãng tử kiếm, đương nhiên Tần mỗ có nghe qua, cũng đã từng thấy qua bức họa của các hạ.

- À, vậy ngươi có biết đánh cờ không?

Lúc hỏi câu này, Vu Mạch đang cầm một quân cờ hạ xuống.

Bất quá, có hơi chậm, lại bị Vương Bá mắng cho một trận, nói cái gì mà không có chút kỳ phẩm nào cả, đánh cờ mà còn lầm bà lầm bầm.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Sơn có hơi kinh ngạc. Nếu là xuất hiện trong phố xá bình thường thì không có gì để nói, nhưng xuất hiện trên người một vị Thông Huyền Cảnh thì quả thức khiến lòng người sợ hãi.

- Nghe nói Vu Mạch huynh nửa đời lang thang, thà ngủ bãi cỏ cũng không ngủ giường ấm, sao giờ lại ngồi đây đánh cờ cùng một lão hủ?

- Nào có nhiều vì sao như vậy… Ha ha, ăn!

Vu Mạch cười ha hả, vươn người lấy mấy quân cờ của Vương Bá.

Tần Sơn thấy thế, không biết nói gì cho phải.

Lúc trước, Phi Ngư Đảo đồng ý cung phụng hắn là trưởng lão, lại còn ban thưởng một tòa thành, vậy mà cũng không thấy hắn động tâm, hay vui mừng gì cả, vẫn kiên trì muốn tiếp tục cuộc đời phiêu bạt của mình.

Vốn tưởng rằng loại người này sẽ không gia nhập bất kỳ tông môn hay thế lực nào cả, không ngờ là hắn lại nhập Bất Hủ Tông, hơn nữa còn rãnh rỗi ngồi chơi cờ cùng một lão già khọm khẹm. Thắng chút thôi, vậy mà lại khiến hắn cười đắc ý như vậy.

Hoàn toàn mất hết tư thái Thông Huyền Cảnh nên có.

Tần Sơn quanh đầu nhìn bốn phía, ánh mắt lộ ra một phần mê mang.

Lúc này, giọng Ôn Bình vang lên từ phía sau:

- Tiền bối, mấy ngày không gặp, khí sắc không tệ nha.

Tần Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Ôn Bình, thái độ lập tức trở nên nghiêm túc.

- Hảo tiểu tử, đêm đó cũng dám lừa gạt lão phu.

Ôn Bình bất đắc dĩ nhún vai, nói:

- Đêm đó ta cũng không nói ta không phải tông chủ Bất Hủ Tông, là do tiền bối tự nghĩ như vậy, cũng không thể trách ta.

- Hảo tiểu tử! - Tần Sơn thay đổi sắc mặt, lộ ra nụ cười hiếm có. - Ngươi là người đầu tiên dám đùa nghịch lão phu, lại còn có thể cười đùa vui vẻ như trước. Dựa vào điểm này, lão phu không truy cứu chuyện đêm đó nữa.

- Ha ha…

Ôn Bình cười đáp lễ, vẫn giữ được phong thái thản nhiên như cũ.

Chợt, ánh mắt hắn dừng lại ở chân núi.

Haiz, tên Hoàn Sơn nghiện khôi giáp kia lại đến nữa.

Bất quá, so với ngày đó có chút bất đồng. Hôm nay, hắn dẫn theo hai gã Thông Huyền Cảnh lạ mặt.

...

Một Thông Huyền Cảnh cũng đủ để Thương Ngô Thành rung động, thế mà bây giờ lại có hai người cùng xuất hiện tại Vân Lam sơn.

Nếu chuyện này truyền ta ngoài, e là quần chúng nhân dân sẽ lầm tưởng có một thế lực nhị tinh khủng bố nào đó vừa mới sinh ra tại Thương Ngô Thành.

...

Chân núi Vân Lam sơn.

Hoàn Sơn nhảy xuống khỏi Bán diện kim trang, đi lên núi, vừa đi vừa nói với hai gã trung niên nam nhân đi phía trước:

- Hai vị tiền bối, có phải các người tìm nhầm người rồi không? Vị bằng hữu kia của ta vốn không biết trị bệnh, ngay cả thời gian tu luyện hắn còn không có, lấy đâu ra thời gian học tập y thuật?

Nam nhân trung niên có vóc người nhỏ gầy dùng thanh âm trầm thấp nói:

- Không cần phải nhiều lời, lên núi, ngươi chỉ cần thuyết phục Ôn Bình, nếu hắn đáp ứng đi cùng chúng ta, Thông Huyền chi lộ của phụ thân ngươi, Bách Tông Liên Minh Hội chúng ta tất sẽ trợ hắn thuận lợi vượt qua.

- Được!

Hoàn Sơn nghiêng đầu, liếc nhìn bóng lưng hai người kia, trong lòng lại cảm thấy không thoải mái chút nào.

Vừa rồi, lúc cầu phụ thân hắn, thái độ hai người này khác nha, giờ đối mặt với hắn, lại y hệt như đàn sói vây giết cự hổ trong rừng sâu.

Nếu không phải lần này đến tìm Ôn Bình là vì cứu mệnh Thông Huyền Cảnh, hắn mới lười dẫn đường.

Về phần hứa hẹn giúp phụ thân mở ra mạch môn, đó vốn là chuyện sớm muộn, có hay không có bọn hắn cũng chẳng quan trọng.

Bình Luận (0)
Comment