Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đỉnh núi.
Tần Sơn cảm ứng được khí tức của hai tên Thông Huyền Cảnh cố ý thả ra, cười một tiếng, nói với Ôn Bình:
- Tiểu tử, ta không truy cứu ngươi, thế nhưng ngươi hình như chọc phải đại họa rồi!
Dứt lời, hắn liếc nhìn sắc mặt Ôn Bình, lại nhìn thấy biểu lộ lạnh nhạt của hắn ta, trong lòng không khỏi buồn cười.
Hắn đoán là Ôn Bình không biết có hai tên Thông Huyền Cảnh đang lên núi, cũng không biết là hai tên kia khẳng định là không phải đến nhập tông. Nếu là đến nhập tông làm sao lại cố ý phóng thích khí tức Thông Huyền Cảnh ra ngoài?
Thu hồi cặp mắt ưng sắc bén của mình, Tần Sơn ngồi cạnh xem hai người đánh cờ, một bộ muốn xem náo nhiệt.
Ôn Bình thấy Tần Sơn không có ý muốn xuống núi, hắn cũng không nói gì, bước đến thềm đá, chờ Hoàn Sơn lên núi.
Hoàn Sơn vừa đến đỉnh núi, trước cùng hàn huyên với Ôn Bình mấy câu, nói về chuyện đêm hôm đó, rồi mới chỉ hai người sau lưng nói:
- Đây là hai vị tiền bối từ Hoàng Lê thành tới, có chuyện cần ngươi hỗ trợ, phụ thân ta nói ngươi nếu như giúp được thì nên giúp một chút, bọn họ là người của Hoàng Lê thành, có yêu cầu gì đều có thể tùy tiện nói.
Hoàng Lê thành, là tòa thành phồn thịnh nhất Đông Hồ, cũng là vị trí đặt tổng bộ Bách Tông Liên Minh Hội.
Mặc dù Hoàn Sơn không biết Ôn Bình vì cái gì có thể khiến người của Hoàng Lê thành nhờ quan hệ phủ thành chủ tới tìm hắn, thế nhưng Hoàn Sơn hắn biết, tiểu tử Ôn Bình lần này xem như phát tài rồi.
- Đây là ý của bá phụ?
Hoàn Sơn vội trả lời:
- Xem như thế đi, thế nhưng phụ thân ta nói nếu như ngươi có thể giúp thì giúp, nếu không giúp được thì coi như quên đi!
Tên Thông Huyền Cảnh có chút nhỏ gầy theo sát Hoàn Sơn nói:
- Tại hạ Tôn Qua, vị bên cạnh ta là Tư Không Bạch, chúng ta đều thuộc Hoàng Lê thành Bách Tông Liên Minh Hội. Ôn tông chủ, nghe nói mấy ngày trước Bách Tông Liên Minh Hội cùng ngài xảy ra một chuyện hiểu lầm, cho nên Đan Long đại nhân cố ý để chúng ta đến nhận lỗi, hi vọng Ôn tông chủ có thể niệm tình ngày đó là do có tiểu nhân châm ngòi ly gián, nể tình Hoàn thành chủ, cùng Bách Tông Liên Minh Hội xóa bỏ hiềm khích.
- Đan Long?!
- Đan Long đại nhân là người chủ sự của Bách Tông Liên Minh Hội, đồng thời cũng là bằng hữu tốt với Mặc Nguyệt tiền bối.
- Lễ vật xin lỗi đâu?
Ôn Bình trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Không hề mời hai người vào ngồi một chút.
Càng không có dự định gọi hai người vào trong uống trà.
Cũng chỉ là đứng tại thềm đá nói chuyện.
Phải biết, thân phận Thông Huyền Cảnh của hai người bọn họ đủ để một tông chủ của nhị tịnh tông môn tự mình tiếp đãi, hơn nữa là dùng tối cao chi lễ để nghênh đón bọn họ. Lại thêm cái thân phận chấp sự Bách Tông Liên Minh Hội, thế lực nhị tinh bình thường đều phải đối đãi hai người như tổ tông.
Trừ loại thế lực siêu nhiên nhị tinh như Phi Ngư Đảo và Cực Cảnh Sơn, có tư cách để bọn hắn cúi đầu, tại Đông Hồ này còn không có người nào dám kinh thị họ như vậy.
Tôn Qua dù trong lòng có chút tức giận nhưng dù sao chuyến này cũng là muốn đi nhờ vả Ôn Bình, đành phải nén giận, sau đó lấy từ trong ngực ra một tấm kim lệnh rực rỡ ánh vàng, nói:
- Đây là nhị tinh tông chủ lệnh bài, Ôn Bình chỉ cần đáp ứng đi theo chúng ta cứu người, nó liền có thể trở về chủ cũ.
Lúc trước, nhị tinh tông chủ lệnh bài là do Bách Tông Liên Minh Hội tự lấy đi, bây giờ vì cầu Ôn Bình giúp đỡ mà lại tự mình đưa nó tới cửa.
Cái này nếu như truyền đi, Bất Hủ Tông có thể trực tiếp dương danh tại toàn bộ Đông Hồ, hơn nữa có thể khiến cho Thương Ngô thành thơm lây. Tông chủ Kháo Sơn Tông kia lần sau muốn đến Bách Tông Liên Minh Hội đều phải nhường Ôn Bình đi trước.
Hắn biết chắc Bách Tông Liên Minh Hội sẽ đem cho Ôn Bình đồ tốt, nhưng không nghĩ tới chỗ tốt lại lớn như vậy.
Oa!
Gia hỏa Ôn Bình này chẳng lẽ là y thánh?!
Hơn nữa là một y thánh cứu được đại nhân vật.
Vốn cho rằng Ôn Bình sẽ đáp ứng, nhưng Hoàn Sơn lại thấy Ôn Bình cười lạnh nói:
- Chỉ là thứ này? Chẳng lẽ Mặc Lâm không nói cho các ngươi biết là Bất Hủ Tông không còn muốn gia nhập Bách Tông Liên Minh sao? Cho nên thứ này các ngươi giữ lại chơi đi!
Tôn Qua tiếp tục nói:
- Nếu như còn cần vật gì khác, có thể tùy thời đề ra. Nghe nói Ôn tông chủ cùng Hoàn thành chủ có quan hệ khá tốt, còn xin xem ở mặt mũi Hoàn thành chủ cùng chúng ta xóa bỏ hiềm khích lúc trước, cùng xây dựng một tương lai tốt đẹp cho Thương Ngô thành. Đôi bên đều có lợi.
- Xin lỗi, ta để cho các ngươi lên núi là đã nể mặt phủ thành chủ lắm rồi. Chỉ cần ta muốn, các ngươi cả đời này cũng đừng mong có thể đặt chân tại đây!
- Ngươi!?
Tư Không Bạch lập tức giận dữ.
Trực tiếp ban thân phận nhị tinh tông cho một vô tinh tông môn, đây đã là thỏa hiệp lớn nhất của Bách Tông Liên Minh Hội rồi.
Cái này nếu truyền ra ngoài, sợ rằng Bách Tông Liên Minh sẽ làm trò cười cho thiên hạ.
Vì Mặc Nguyệt, bọn họ đã ăn nói khéo nép như vậy, mà lại là hai cái Thông Huyền Cảnh tự mình lên núi bái phỏng, nhưng cho dù là như vậy, tên gia hỏa Ôn Bình này vẫn là một bộ rượu nho không uống, muốn uống rượu thuốc.
Gia hỏa này thật coi bản thân là Thông Huyền Cảnh rồi?
Chỉ bất quá là sau lưng hắn có một tên Thông Huyền Cảnh chống lưng mà thôi.
Lúc Tư Không Bạch muốn phát tác, một bên Tôn Qua lập tức đè hắn xuống, nói:
- Không vội, ta tin tưởng Ôn tông chủ sẽ nghĩ thông, hôm nay Đan Long đại nhân vì phòng ngừa việc Ôn tông chủ cự tuyệt, thế nhưng là phái hai vị Thông Huyền Cảnh "rước" ngài xuống núi!
Ầm!
Một cái mạch môn lam sắc phát ra một tiếng chấn mạch.
Để cho không khí xung quanh giống như đọng lại.
Hoàn Sơn thấy Tôn Qua vậy mà mở ra mạch môn, một bộ dáng muốn động thủ, lập tức biết chuyện này tuyệt không đơn giản như hắn nghĩ, cũng biết, hắn đem cho Ôn Bình một cục phiền to tướng rồi.
Hai tên Thông Huyền Cảnh a!
Cho dù là Bất Hủ Tông lúc toàn thịnh cũng không phải đối thủ.
Vừa nghĩ tới không giúp gì cho Bất Hủ Tông, ngược lại là hại Ôn Bình, Hoàn Sơn tức giận nói:
- Hai vị tiền bối, lúc các ngươi lên núi không nói như vậy, ngươi cùng phụ thân ta nói qua tuyệt đối không cưỡng ép Ôn Bình làm chuyện gì, phụ thân ta mới lấy danh nghĩa phủ thành chủ tới khuyên Ôn Bình giúp các ngươi!
Không đợi Hoàn Sơn nói xong, Tư Không Bạch sau lưng Tôn Qua cười lạnh một tiếng:
- Mặt mũi phủ thành chủ các ngươi đã khó dùng như vậy, chúng ta chỉ còn cách dùng biện pháp cứng rắn. Một cái phủ thành chủ Thương Ngô thành nho nhỏ, lừa các ngươi thì đã sao? Tránh sang một bên, lão tử không muốn giết ngươi!
- Các ngươi nói không giữ lời!
Hoàn Sơn lập tức rút trường đao bên hông ra, căm tức nhìn hai tên Thông Huyền Cảnh, không hề sợ hãi.
Bất quá lúc này Ôn Bình lại ấn đao của hắn xuống.
- Ngươi trước tiên lui qua một bên, ta đến tiếp bọn chúng!
- Không! Người là ta đem tới, ta cũng sẽ không tránh. Hổ lớn ăn thịt người ta còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ bọn họ?!
Trường đao của Hoàn Sơn vừa nhấc, trực tiếp chỉ về hướng Tôn Qua.
Tôn Qua thấy cảnh này, không giận mà còn cười, đưa mắt nhìn về Ôn Bình, chậm rãi nói:
- Ôn tông chủ, tính mạng của những người ở đây đều nằm trong tay ngươi. Nếu như hôm nay không đáp ứng cứu Mặc Nguyệt tiền bối, hai người chúng ta đành phải giết sạch người Vân Lam sơn, chôn cùng Mặc Nguyệt tiền bối... Bao gồm cả Thông Huyền Cảnh chống lưng cho ngươi. Nếu như khi đó Ôn tông chủ còn chưa xác định rõ, chúng ta đành phải ra tay với ngươi!
Nói xong, trên mặt Tôn Qua lộ ra nụ cười dữ tợn đắc ý.
Thầm nghĩ : Vẫn là bạo lực tốt nhất!
Còn Ôn Bình, khi nghe được câu này, không nhịn được cười thành tiếng.
Thấy thế, Tôn Qua lạnh lùng hỏi:
- Ôn tông chủ, ngươi là cảm thấy ta đang nói đùa sao?
Ôn Bình trả lời:
- Không phải, ta chỉ muốn nói, mời tùy ý...