Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1140 - 【Vip】 Kim Bất Tam Sợ Hãi

【VIP】 Kim Bất Tam sợ hãi 【VIP】 Kim Bất Tam sợ hãi

“Biết, còn chuyện gì nữa không?”

“Không có.”

Vân Liêu cũng không muốn nói nhiều.

Chỉ vì Địch Trần mà thôi.

Hắn biết tông chủ hoàn toàn không quan tâm.

Còn tại sao hắn lại truyền lời của Vân Thủy Tại Thiên lại cho Ôn Bình, đó là vì muốn cho Ôn Bình biết Vân Thủy Tại Thiên nói như vậy thôi.

“Bậc thang coi như xong, ngươi thay ta đưa cho hắn một bộ quan tài đi.” Ôn Bình nói xong thì cất Truyền Âm Thạch vào.

Bên kia Truyền Âm Thạch, Vân Liêu nghe nói như vậy.

Sửng sốt một chút.

Chợt hiểu ra, cười cười.

Sau đó bắt đầu nghĩ, nên mua một bộ quan tài như thế nào?

Lại nói Ôn Bình, sau khi cất Truyền Âm Thạch, vừa định liên lạc với Đào Nương hỏi thăm tình huống của Dương Nhạc Nhạc một chút thì thấy Trần Hiết vội vàng chạy tới.

“Tham kiến tông chủ!”

Trần Hiết giật mình, khi ở Tẫn Tri Lâu, thông qua Hắc Ảnh nhìn thấy tông chủ thuấn sát Địch Trần.

Biết tông chủ trở về nên vội vàng chạy tới đón.

Chủ một điện trong Vực Chủ Phủ của U Quốc.

Lại chết như thế.

Bị tông chủ ép chết như là nghiền chết một con kiến.

Nếu không phải chuyện này không thể đăng báo thì chắc chắn hắn sẽ khiến cho tin tức này trở thành đầu đề của Bất Hủ Nhật báo ngày mai.

“Kim Bất Tam có tình huống gì không?” Ôn Bình hỏi.

Trần Hiết đáp: “Tông chủ, sau khi Kim Bất Tam rời khỏi trụ sở của Cực Sinh Điện thì đi thẳng về khu vực đấu bán kết, sau đó vẫn luôn quan sát Vân Liêu tranh tài. Hắn có phái người liên hệ với Vân trưởng lão, muốn bàn chuyện hợp tác với ngài.”

“Vậy xem ra tám chín phần mười là chuyện mà Vực Chủ giao cho hắn làm là hợp tác với Bất Hủ Tông, nếu không thì dưới tình huống như thế này, hắn sẽ không dằn cảm xúc xuống, muốn bàn chuyện này với ta.”

Ôn Bình cười một tiếng.

Từ chuyện này cũng có thể nhìn ra, vị Vực Chủ đó rất gấp gáp.

Vội vã hợp tác với Bất Hủ Tông.

Xem ra là muốn chiếm lấy tiên cơ trước khi chuyện Tuyền Qua Đồ khuếch tán ra, không cho những Vực Chủ và thế lực khác có bất cứ cơ hội nào.

Trần Hiết hỏi: “Tông chủ, vậy ngài xem, gặp hắn không?”

“Nói cho Vân Liêu, nếu như người của Kim Bất Tam tới tìm hắn thì kêu Kim Bất Tam xem báo ngày mai.” Ôn Bình đáp.

“Thuộc hạ đã rõ.”

“Ừm, đi làm việc đi.”

Sau khi Trần Hiết đi, Ôn Bình lấy Truyền Âm Thạch ra liên lạc với Đào Nương.

“Sao rồi, còn chưa tìm được tiểu tử đó sao?”

Sau đó chỉ nghe được tiếng thở hổn hển vang lên, sau đó là giọng lo lắng của Đào Nương: “Hồi bẩm tông chủ, tìm được người. Nhưng Dương Nhạc Nhạc đang bị hơn mười cường giả Địa Vô Cấm truy đuổi, thuộc hạ đang theo ở phía sau, nhưng đuổi không kịp.”

“Còn đang bị đuổi giết?”

Ôn Bình nhướng mày.

Lại hỏi: “Vẫn là những người lần trước?”

“Không phải, đổi một đám khác rồi. Bọn họ đều là thế lực bá chủ và giáo phái Bình Hỗn ở Kình Thiên Vực.” Đào Nương có chút bất đắc dĩ.

Nàng sắp điên rồi.

Dương Nhạc Nhạc nàng đuổi theo không kịp!

“Giáo phái Bình Hỗn... tại sao bọn họ lại truy đuổi Nhạc Nhạc?” Ôn Bình hỏi.

Đào Nương bất đắc dĩ trả lời: “Bởi vì khi đấu bán kết, Dương Nhạc Nhạc phế bỏ Thánh tử và Thánh nữ kiệt xuất nhất của giáo phái Bình Hỗn.”

“Tình huống của Nhạc Nhạc bây giờ có nguy hiểm không?”

Ôn Bình hỏi lại.

“Nếu như bị đuổi kịp thì chắc chắn không chết được cũng không tránh được bị đánh đập một trận, hoặc là phải gia nhập vào giáo phái Bình Hỗn làm Thánh tử! Hơn nữa không riêng gì giáo phái Bình Hỗn nhìn chằm chằm Dương Nhạc Nhạc, bây giờ mọi người đều biết Dương Nhạc Nhạc không môn không phái, cho nên cả đám đều muốn lôi kéo hắn gia nhập. Nhạc Nhạc thích làm náo động, vốn đã đánh hết người của những thế lực đó một lần, thậm chí còn giết một ít người, hắn không chịu gia nhập, cho nên cường giả Địa Vô Cấm của những thế lực đó càng nghĩ càng giận, chỉ mặt gọi tên muốn đánh Dương Nhạc Nhạc một trận.” Đào Nương sợ trong này sẽ có người hạ sát thủ, dù sao lòng người hiểm ác.

Nghe nói như vậy, Ôn Bình không khỏi cười ra tiếng.

Vốn còn hơi tức giận.

Dù sao Dương Nhạc Nhạc cũng đang bị cường giả Địa Vô Cấm làm khó dễ.

Nhưng mà nghĩ lại thì cứ để Dương Nhạc Nhạc náo loạn Kình Thiên Vực đi, chỉ cần không có nguy hiểm đến tính mạng là được.

“Bảo vệ hắn, chỉ cần không chết thì ngươi không cần ra tay. Bị đánh một trận coi như bài học cho tính thích gây chuyện của hắn.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Đào Nương chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu.

...

Đêm khuya.

Đông đông đông.

Tiếng đập cửa vang lên.

Hơn mười vị thị nữ nơm nớp lo sợ bưng thức ăn đứng ở ngoài cửa, gõ cửa phòng Địch Trần.

“Điện chủ.”

Bọn thị nữ nói rất khẽ.

E sợ nói chuyện lớn một chút sẽ chọc tới Địch Trần đang nổi nóng.

Nhưng mà mới gõ hai lần thì các thị nữ đã ngửi được mùi máu tươi.

Các nàng cũng đều là Thần Huyền Cảnh, cho nên cũng không phải là không biết mùi máu tươi.

Sau khi ngửi được mùi vị này, bọn thị nữ vội vàng nhìn cửa, nhưng mà cũng không dám đẩy cửa ra.

Bởi vì một khi đẩy ra, bên trong không có xảy ra chuyện gì thì người chết sẽ là các nàng.

“Mau đi gọi người.”

Trong đó, một vị thị nữ mở miệng.

Một lúc lâu sau, Đông Hồn đi tới trước cửa.

Dùng cảm giác tìm tòi!

Sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, đẩy cửa vào.

Sau đó nhìn thấy Địch Trần nằm trong vũng máu đã cạn khô.

“Điện chủ chết!”

Sắc mặt Đông Hồn trắng bệch.

...

Hôm sau.

Kim Bất Tam một đêm không ngủ, đợi đến Bất Hủ Nhật báo hôm nay ra tới.

Hôm qua được Vân Liêu đáp lại như vậy, hắn cực kỳ tò mò tại sao Ôn tông chủ lại kêu hắn xem báo.

Chẳng lẽ tin tức hợp tác sẽ công bố trên Bất Hủ Nhật báo?

Báo cho toàn bộ Hồng Vực biết?

Nếu được như vậy thật, vậy thì chuyện mà Vực Chủ dặn dò hắn làm xem như miễn cường hoàn thành.

Mặc dù quá trình có chút không được như ý nhưng ít nhất cũng đã thành công hợp tác với Bất Hủ Tông.

Sau này Vực Chủ vì chuyện đệ tử bỏ mình, Địch Trần bị uy hiếp mà tức giận thì cũng sẽ không trách cứ hắn quá nhiều.

Nhưng mà Bất Hủ Nhật báo còn chưa đưa tới thì một tên Chiến Thần của Cực Sinh Điện lại vội vàng chạy tới, quỳ một gối xuống ở ngoài viện.

“Đại nhân, Địch điện chủ chết!”

Kim Bất Tam đứng phắt dậy, đầu óc trống rỗng lao ra ngoài cửa, nhìn Chiến Thần quỳ một chân xuống đất.

Bình Luận (0)
Comment