Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1139 - 【Vip】 Giết Địch Trần

【VIP】 Giết Địch Trần 【VIP】 Giết Địch Trần

Âm Dương Nhị Lão hỏi.

Vân Thủy Tại Thiên đáp: “Nên nói cũng đã nói rồi, bây giờ chỉ có thể xem Ôn tông chủ. Ôn tông chủ là một người không muốn khom lưng, chỉ có thể xem hắn có thể suy tính lại hay không. Nếu như biết suy tính, biết buông bỏ, biết hạ mình một chút thì lợi nhiều hơn hại.”

“Không sai.” Âm Dương Nhị Lão cũng cảm thán một câu, sau đó từ biệt Vân Thủy Tại Thiên.

Vân Liêu đủ trận liên thắng, vòng đấu bán kết thứ hai cũng không còn gì đáng xem nữa.

Sau khi xem Vân Liêu chiến đấu, nhìn lại những yêu nghiệt khác chiến đấu thì chỉ thấy tẻ nhạt vô vị.

Không khác gì xem mấy đứa nhỏ chơi nhà chòi.

Trụ sở của Cực Sinh Điện.

Trên lầu cao, từ khi mấy tên hộ vệ khập khiễng đi ra thì không còn ai dám đi vào trong đó quấy rầy Địch Trần.

Lúc này nói nhiều sai nhiều.

Tất cả mọi người biết rõ, lúc này tốt nhất chính là đừng nói gì cả, từ từ chờ điện chủ hết giận.

Lúc này, Địch Trần gửi thư đi, sau đó một chưởng đập nát bàn vuông trước người.

Nổi giận đùng đùng lấy mấy đàn rượu ngon trong tàng giới ra.

Một hơi một vò!

Khi uống thoải mái, nói.

“Bất Hủ Tông, ngươi đợi bị Vực Chủ trừng trị đi.”

“Vực Chủ nể mặt ngươi thì ngươi có quyền đề cao bản thân sao? Nếu không phải có Tuyền Qua Đồ thì các ngươi... chính các ngươi, tất cả đều phải chết.”

“Nhưng mà bây giờ các ngươi cách cái chết cũng không xa. Giết người của Cực Sinh Điện ta, lại giết bốn vị đệ tử đắc ý của Vực Chủ, còn uy hiếp ta ngay trước mặt rất nhiều thế lực trong Hồng Vực, hồn nhiên không xem Vực Chủ Phủ ra gì... các ngươi cách cái chết không xa.”

Dứt lời, lại nâng một vò rượu lên.

Uống một hơi cạn sạch!

Địch Trần hắn chưa bao giờ bị nhục nhã như thế.

Hơn nữa còn là trước mặt nhiều thế lực trong Hồng Vực như thế.

Thù này không báo, thề không làm người!

“Vân Liêu... còn Tẫn Tri Lâu nữa, những người và thế lực đầu phục Tẫn Tri Lâu, người của Bất Hủ Tông...”

“Các ngươi cũng đi chết đi cho ta.”

Nói xong, trong đôi mắt Địch Trần phóng ra sát ý âm tàn.

Giống như là rắn độc trong đêm tối.

Lúc này, bỗng nhiên có tiếng đập cửa vang lên ngoài cửa.

Thùng thùng.

“Cút!”

Địch Trần giận mắng.

Nhưng mà có vẻ như là người ngoài cửa không hề có ý định rời đi, nói: “Điện chủ, ta là Đông Hồn.”

Đông Hồn.

Chiến Thần đứng đầu Cực Sinh Điện.

Cũng là tâm phúc của Địch Trần.

Giờ phút này, chỉ có mình hắn còn dám đi vào lầu cao này, dám tìm Địch Trần khi hắn đang nổi nóng.

Trong phòng, quả nhiên ngữ khí của Địch Trần dịu đi một chút, nhưng vẫn còn sát ý.

“Đông Hồn! Tới thật đúng lúc, đi mang đầu của đệ tử Bất Hủ Tông và Vân Liêu tới!”

Đông Hồn bất đắc dĩ cười một tiếng: “Điện chủ, ngài say rồi.”

Đi giết người của Bất Hủ Tông?

Mặc dù hắn đứng đầu Chiến Thần nhưng cũng không có quyết đoán như vậy.

“Nhanh đi!” Địch Trần lại nói.

Đông Hồn bất đắc dĩ, chỉ có thể trả lời: “Thuộc hạ đi ngay, điện chủ, ngài uống ít một chút thôi.”

Dứt lời, Đông Hồn rời khỏi đây.

Đương nhiên, hắn cũng không có đi tìm người của Bất Hủ Tông.

Thứ nhất là không thể giết.

Thứ hai là hắn cũng không dám trêu vào.

Đã có sáu vị Chiến Thần chết trong tay Bất Hủ Tông.

Hắn không muốn làm người thứ bảy.

Sau khi rời khỏi lầu cao, hắn đi thẳng.

Đúng lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên.

Đông.

Chỉ có một tiếng!

Lúc này, Địch Trần cả giận nói: “Là ai!”

“Ta!”

Người tới chỉ nói một chữ, sau đó đẩy cửa ra.

Kẽo kẹt.

Cửa chậm rãi mở ra.

Một người bịt mặt đi vào trong phòng, còn quay người đóng cửa lại.

“Muốn chết?”

Không được hắn cho phép mà dám đẩy cửa ra.

Địch Trần lập tức nổi trận tam bành.

Bất Hủ Tông dám trắng trợn uy hiếp hắn.

Bây giờ người của mình còn dám không màng tới mệnh lệnh của mình mà đẩy cửa đi vào.

Giết!

Lúc này, Địch Trần động sát tâm.

Thế nhưng sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng đen, đột nhiên đâm vào sau lưng Địch Trần.

Sau đó thì thấy một thanh Hắc Liêm trôi nổi trên đỉnh đầu Địch Trần.

Có thể hạ xuống bất cứ lúc nào.

Hắc ảnh phóng ra khí tức nửa bước Địa Vô Cấm bỗng nhiên chui vào trong cơ thể, bởi vì không có đau đớn cho nên Địch Trần chỉ giật mình, men say tan biến hết, cũng không có sợ hãi.

Nhưng khi người tới cởi mặt nạ thì hắn đột nhiên lạnh từ đầu đến chân.

Cởi mặt nạ, Ôn Bình để lộ mặt ra.

“Là ngươi!”

“Không sai, là ta.”

Ôn Bình chậm rãi ngồi xuống ghế vuông bên cạnh, bình tĩnh nhìn Địch Trần.

“Ngươi muốn... làm gì?”

Cảm nhận được khí tức khủng bố quẩn quanh người mình, Địch Trần hoảng hốt đến nỗi ngay cả nói cũng nói không rõ ràng.

Một cảm giác không ổn đột nhiên xuất hiện.

Ôn Bình bình tĩnh đáp: “Giết ngươi, nếu không thì ngươi nghĩ ta tới đây để làm gì?”

“Không... sao ngươi dám?”

Phốc!

Trong khoảnh khắc khi Địch Trần muốn mở ra mạch môn.

Khi Địch Trần mới nói đến chữ thứ năm.

Ám Lưu Tịch Diệt trực tiếp phá vỡ thân thể Địch Trần, Hắc Liêm vũ động, thu hoạch tính mệnh của Địch Trần trong nháy mắt.

Quá trình này chỉ mất có một hơi.

Địch Trần vừa chết, Ôn Bình cũng chầm chậm đứng dậy, chậm rãi rời khỏi phòng.

Lúc rời đi, thuận tiện giúp Địch Trần đóng cửa lại.

Giết Địch Trần.

Ôn Bình tới không một tiếng động.

Đi cũng im ắng.

Giống như là chỉ làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể vậy.

Hết cách rồi, đối với Địch Trần thì Ám Lưu Tịch Diệt quá mạnh mẽ.

Nếu là ngày thường thì khi hắn cảnh tỉnh thì có lẽ còn có thể phát hiện ra Ám Lưu Tịch Diệt tiếp cận.

Nhưng dưới cơn say.

Hắn ngoại trừ phẫn nộ thì không để ý đến bất cứ chuyện gì nữa.

Giết chết Địch Trần, Ôn Bình trở về phi thuyền, sau khi bay vào không trung thì trực tiếp dùng truyền tống trận trở về Bất Hủ Tông.

Vừa trở về Bất Hủ Tông thì Truyền Âm Thạch có động tĩnh.

Ôn Bình cầm lấy.

Giọng Vân Liêu từ bên kia Truyền Âm Thạch truyền đến.

“Tông chủ, mới nãy các chủ Hiên Đình Các nhờ ta nói lại cho ngài một câu. Nhờ ngài cho Địch Trần một bậc thang xuống đài. Lúc này, nếu như kết thù với Địch Trần thì là trăm hại mà không một lợi cho Bất Hủ Tông.”

Bình Luận (0)
Comment