Bởi vì Thiên Hành chết cho nên hai người Hắc Chiếu và Lam Phong đều không dám tùy tiện bước vào Đông Hồ.
Nhưng mà bây giờ Thiên Cơ Hồ là địa bàn của Già Thiên Lâu.
Chỉ có bốn người mà cũng dám tới đây?
Bá ——
Hai người hóa thành kinh hồng, trong nháy mắt đã đến cửa thành.
Khi hai người lơ lửng trên cổng thành, nhìn xuống bốn người Ôn Bình, dân chúng vốn hốt hoảng thất thố của Hạo Hãn Thành chậm rãi ngừng bước.
Cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu tới.
Có gì phải sợ?
“Đột nhiên giết tới ngoài Hạo Hãn Thành, muốn đánh cho chúng ta trở tay không kịp, buồn cười, trong thành có cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu!”
“Chờ một chút, đó là Trần Hiết?”
“Lại là tên phản đồ Trần Hiết!”
“Phản đồ Trần Hiết, còn dám trở về. Bách Tông Liên Minh không xử bạc với ngươi, ngươi lại bội bạc đầu hàng Bất Hủ Tông.”
“Phản đồ Trần Hiết, chờ chết đi!”
Không ít người phát hiện Trần Hiết, sau đó tức giận chỉ trích Trần Hiết.
Đối với Bất Hủ Tông, bọn họ căm thù.
Còn đối với phản đồ thì bọn họ hận đến tận xương cốt.
Nhất là khi tất cả mọi người biết bây giờ mạng lưới tình báo của Trần Hiết phục vụ cho Bất Hủ Tông, cung cấp tình báo cho Bất Hủ Tông thì bọn họ càng hận.
Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo dòm nha!
Bách Tông Liên Minh chưa từng bạc đãi hắn?
Lại lang tâm cẩu phế như thế.
Hai người Hắc Chiếu, Lam Phong nghe nói trong bốn người lại có phản đồ của Bách Tông Liên Minh thì không khỏi hứng thú nhìn về phía Trần Hiết.
Cũng không vội động thủ.
Nếu bốn người đã là thịt cá trên thớt thì bọn họ cũng không quan tâm ăn sớm hay ăn muộn.
Nghe tiếng chỉ trích và nhục mạ bốn phía, Trần Hiết không hề lo lắng, cười một tiếng, sau đó lạnh nhạt đáp lại một câu: “Các ngươi không phải ta, sao lại biết ta gia nhập Bất Hủ Tông là phản bội? Các ngươi không phải ta, sao lại biết Bách Tông Liên Minh đối xử với ta rất tốt?”
Trần Hiết hỏi lại hai câu.
Nhưng chỉ đổi lấy càng nhiều tiếng chỉ trích hơn.
Trần Hiết muốn tiếp tục đáp lại nhưng bị Ôn Bình ngăn cản.
Ôn Bình nhìn bốn phía xung quanh vài lần, sau đó nói: “Hà tất để ý tới bọn họ, nếu cả đời ngươi làm việc đều cần giải thích với người khác, vậy thì nhàm chán cỡ nào? Hơn nữa, bọn họ chỉ muốn chỉ trích ngươi cho hả giận mà thôi, cho dù ngươi nói cái gì cũng vô dụng.”
Trần Hiết gật đầu, sau đó nhìn lên hai người Hắc Chiếu, Lam Phong trên bầu trời, trầm giọng nói với ba người Ôn Bình: “Bên trái, mặc áo đen tên là Hắc Chiếu, bên phải, áo lam tên là Lam Phong. Căn cứ bọn họ chính miệng nói, thực lực của hai người tương xứng với Thiên Hành.”
Hắc Chiếu, Lam Phong nghe nói như vậy.
Lập tức sửng sốt.
Chính miệng nói?
Trần Hiết còn sắp xếp cơ sở ngầm ở bên cạnh họ?
Sao có thể như vậy được?
Những người có thể xuất hiện bên cạnh bọn họ đều là người bọn họ mang từ Già Thiên Lâu tới.
Chẳng lẽ là thủ đoạn khác?
“Thủ đoạn cao cường, ngay cả chuyện chúng ta nói với nhau cũng biết được. Xem ra mục đích hôm nay các ngươi tới là vì chuyện đêm qua chứ?” Hắc Chiếu có chút kinh hãi với thủ đoạn của Trần Hiết nhưng cũng không quan tâm, trước thực lực tuyệt đối, có mấy thủ đoạn nhỏ thì có lợi ích gì?
Trần Hiết không có tiếp lời.
Lúc này, Ôn Bình lên tiếng: “Chỉ có thực lực như Thiên Hành sao?”
Đối với sức chiến đấu nửa bước Thiên Vô Cấm như Thiên Hành, Ôn Bình chẳng muốn để hệ thống xem xét tin tức giản lược của Hắc Chiếu và Lam Phong.
Bọn họ tu luyện mạch thuật gì.
Tu luyện linh thể gì.
Đều không quan trọng.
“Đao Ma, ngươi chọn lựa một cái.”
Ôn Bình quay qua nhìn nhìn Đao Ma, nói.
Đánh một trận với Thiên Hành xong vẫn chưa thỏa mãn, Đao Ma nghe tông chủ kêu hắn chọn một người, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Giống như là được đi vào cửa hàng chọn hàng hóa mà mình thích vậy đó.
Đao Ma nhìn chằm chằm hai người Hắc Chiếu và Lam Phong, sau đó nói: “Khi còn ở sa trường, lão phu đã nghe nói về đại danh của Hắc Chiếu. Hôm nay để cho ta tới gặp hắn một lần!”
Nghe nói như vậy, mới đầu, vì bị coi thường mà tức giận, Hắc Chiếu ngửa đầu lên trời cười ha hả, giống như là vừa nghe được một cầu chuyện cười vậy.
“Đao Ma, muốn gặp ta một lần thì có thể sẽ chết! Mặc dù ta không có mạnh hơn Thiên Hành nhưng cũng không phải ngươi có thể khiêu khích.”
Dứt lời, trên mặt Hắc Chiếu chậm rãi ngưng tụ sát ý lạnh như băng.
Địa Vô Cấm Thượng Cảnh mà cũng dám cuồng ngôn như thế!
Hắc Chiếu lại lạnh giọng nói: “Lam Phong, Yêu Thần thực lực thượng cảnh đó giao cho ngươi, hai người khác thì giao cho bọn Đế Thính. Khoan hãy giết, để lại người sống! Nếu bọn họ là người của Bất Hủ Tông, chắc chắn hiểu rõ Bất Hủ Tông hơn bất cứ người nào khác. Bây giờ chúng ta cần có càng nhiều tin tức về Bất Hủ Tông.”
Lam Phong khẽ gật đầu: “Yên tâm, ta sẽ không để cho bọn họ chết đơn giản như vậy.”
Dứt lời, trong nháy mắt, Lam Phong đã xuất hiện ở một bên khác.
Vừa vặn đối mặt với Hoài Không.
Một người một yêu tranh phong đối lập, chiến hỏa dấy lên.
Đang lúc Hoài Không cũng chuẩn bị ra tay thì Ôn Bình nói: “Hoài Không, ngươi đi Yêu giới đả thông lối ra, sau khi đả thông thì đi tới Hồ Yêu Hoàng chuẩn bị.”
Lúc này, Hoài Không thu chiến ý lại, cũng dời ánh mắt lưu luyến khỏi người Lam Phong, sau đó khom người nói: “Vâng, tông chủ!”
Một cái khom người này.
Sắc mặt hai người Hắc Chiếu, Lam Phong hoàn toàn thay đổi.
Trong nháy mắt, sắc mặt của đám người phe Bách Tông Liên Minh chuẩn bị xem náo nhiệt cũng trắng bệch.
Tông chủ Bất Hủ Tông!
Một người thần bí mà vĩ đại.
Tại sao bây giờ Bất Hủ Tông có thể mạnh mẽ như thế?
Đó là do hắn dẫn dắt mới đi được tới một bước này!
Hai người Hắc Chiếu càng rõ ràng hơn, tông chủ Bất Hủ Tông xuất hiện, vậy thì những gì mà bọn họ nhìn thấy trước mắt cũng không đơn giản.
Tông chủ Bất Hủ Tông sẽ tìm đường chết?
Không thể nào!
“Đánh đi!” Đang kinh ngạc, Đao Ma đã dẫn đầu, như đói như khát xông tới phía Hắc Chiếu, đao trong tay mang theo Thánh Quang Đao Ý bổ tới Hắc Chiếu.
Phanh ——