Mạch môn chấn chiến.
Chiến đấu mở ra.
Hoài Không cũng lập tức hóa thành kinh hồng, bay về phía Yêu giới.
Lam Phong vốn muốn đi ngăn cản nhưng thấy Ôn Bình tiện tay ném ra một chiếc phi thuyền, dẫn Hoài Không đi vào trong đó. Vừa đi vào phi thuyền, trong tay vừa xuất hiện đũa phép, vừa múa vừa lẩm bẩm.
Cảnh tượng này khiến cho Lam Phong hoàn toàn không dám truy kích Hoài Không.
Ầm!
Bốn mạch đều mở, sau đó như lâm đại địch, cảnh giác nhìn Ôn Bình.
Sau một khắc, lấy Ôn Bình làm trung tâm, xung quanh bắt đầu tràn ngập tử khí nồng đậm, chúng nó giống như là sương mù sáng sớm, theo gió mà động, không ngừng lan ra bên ngoài, trong nháy mắt đã bao trùm nửa vùng trời của Hạo Hãn Thành.
Trong tử khí, Địa Ngục Chi Môn lại mở!
Ám Lưu Tịch Diệt hóa thành khói đen kéo lấy một thanh Hắc Liêm to lớn mà kinh khủng từ trong đó bay ra, cũng nhanh chóng lướt về phía Lam Phong.
Đế Thính giật mình.
Lam Phong cũng giật mình.
Người của Bách Tông Liên Minh thì càng không cần phải nói.
Lòng tự tin vất vả mới tạo dựng lên được lại vì Ám Lưu Tịch Diệt xuất hiện mà sụp đổ trong nháy mắt.
Bọn họ tứ tán thoát đi, bởi vì Ám Lưu Tịch Diệt phóng ra khí tức khủng bố, còn mạnh mẽ hơn Lam Phong nhiều.
“Là nó!”
Lam Phong biết giết thứ gì đã giết chết Thiên Hành.
Nó có thể giết Thiên Hành thì cũng có thể giết mình!
Lam Phong vội vàng kinh hoảng đối phó Ám Lưu Tịch Diệt đang múa Hắc Liêm to lớn, sau đó quay qua nhìn Hắc Chiếu, hô: “Đừng lo Đao Ma, nhanh tới giúp ta. Nó có thể giết chết Thiên Hành trong khoảng thời gian ngắn, tuyệt đối không phải một mình ta có thể đánh lại được!”
Nói xong, Hắc Liêm đập xuống.
Phòng ngự mà Lam Phong lập lên bị một chém vỡ như là bánh tráng.
Lam Phong cũng bay ngược ra như sao rụng, rơi vào trong Hạo Hãn Thành, liên tục phá hủy hai ba con phố mới đứng vững lại được.
Hắc Chiếu thấy cảnh này thì sắc mặt như tro tàn.
Một đòn!
Thậm chí ngay cả một đòn của nó mà Lam Phong cũng đỡ không nổi.
Quả nhiên, Bất Hủ Tông có chuẩn bị mà đến!
“Cút cho ta!” Giờ phút này, Hắc Chiếu đâu còn tâm tư đánh với Đao Ma nữa, một quyền đánh lui Đao Ma, sau đó muốn đi giúp Lam Phong.
Nhưng mà sao Đao Ma lại khiến cho hắn có thể đi dễ dàng như vậy được?
Đũa phép vung lên.
Không Gian Phong Tỏa lại xuất hiện!
Phong tỏa không gian chung quanh, phong bế đường đi của Hắc Chiếu.
Đồng thời Thánh Quang Kết Giới cũng theo tiếng mà mở ra!
Trong phạm vi ngàn trượng quanh Đao Ma, Hắc Chiếu không thể sử dụng mạch thuật nữa.
Như vậy thì hoàn toàn phong bế thủ đoạn đánh vỡ Không Gian Phong Tỏa của Hắc Chiếu.
“Muốn đi?”
sau đó, Thánh Quang Đao Ý của Đao Ma hóa thành hoa bay đầy trời, đánh tới Hắc Chiếu.
Khi Hắc Chiếc đâm đầu vào không gian bích chướng thì lập tức giật mình, sau đó muốn phóng thích mạch thuật đánh vỡ không gian bích chướng vô hình cản ở trước mắt này.
Nhưng mà mạch môn không hề có động tĩnh gì.
Nó giống như là ngủ thiếp đi.
“Này ——” Hắc Chiếu giật mình, trong lòng lập tức sợ hãi.
Nhất định là thủ đoạn của Đao Ma!
Chắc chắn là thủ đoạn học được khi gia nhập vào Bất Hủ Tông, bởi vì ở sa trường, nếu như Đao Ma biết loại thủ đoạn này thì Đao Ma tuyệt đối sẽ bị cường giả của Chiến bộ nhằm vào đến chết. Cho dù phải bỏ ra cái giá như thế nào đi nữa thì cường giả Chiến bộ cũng phải giết chết Đao Ma.
“Đối thủ của ngươi là ta.” Giọng Đao Ma vang lên, Thánh Quang Đao Ý che phủ Hắc Chiếu.
Hắc Chiếu vội vàng trốn tránh, dựa vào thân pháp tránh né đao ý của Đao Ma.
Vốn cho rằng có thể dựa vào tốc độ né tránh đao ý của Đao Ma nhưng lại phát hiện tốc độ của đao ý của Đao Ma hoàn toàn không phải hắn có thể tránh được.
Tránh được hai ba đạo.
Nhưng lại có càng nhiều đạo đao ý chém lên người hắn.
Mỗi một đạo Thánh Quang Đao Ý bổ vào linh thể của hắn thì đều ăn mòn, hòa tan linh thể của hắn.
“Đây là đao ý gì?”
Đang lúc hắn sợ hãi thì mạch môn của Đao Ma lại chấn động.
Trường đao trong tay Đao Ma nhanh chóng vẽ ra một hình chữ thập.
Hoành là đen.
Tung là trắng.
Thập Tự Đao Ý chậm rãi xoay tròn đánh tới, đồng thời càng ngày càng lớn, tốc độ cũng nhanh đến một mức độ kinh khủng.
Cái Thập Tự Đao Ý thứ nhất, Hắc Chiếu tránh được, nhưng cái Thập Tự Đao Ý thứ hai với cái Thập Tự Đao Ý thứ ba lập tức đến.
Liên miên bất tuyệt!
Không cho Hắc Chiếu bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Cái Thập Tự Đao Ý thứ tư tới, Hắc Chiếu né tránh không kịp, cánh tay trái bị Thập Tự Đao Ý đánh trúng.
Chỉ phớt qua một cái thì lấy mất một miếng thịt của hắn!
Máu tươi lập tức chảy ra, nhuộm đỏ toàn bộ cánh tay của Hắc Chiếu.
“Linh thể của ta lại ngăn không được.” Sau khi nhận ra được vấn đề này, Hắc Chiếu hoàn toàn không thể tin được là Đao Ma trước mắt mình chỉ có thực lực Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.
Sức chiến đấu này ít nhất cũng là nửa bước Thiên Vô Cấm.
Chẳng qua là cảnh giới còn chưa có đột phá mà thôi.
Một bên khác, mạch thuật mà Lam Phong thả ra liên tục bị Ám Lưu Tịch Diệt đánh nát, hắn hoảng hốt không biết làm sao.
“Hắc Chiếu!”
“Giúp ta!”
“Nhanh tới giúp ta!”
Tiếng la hét tràn đầy hoảng sợ này vang vọng trên bầu trời Hạo Hãn Thành.
Người của Già Thiên Lâu trầm mặc.
Người của Bách Tông Liên Minh cũng trầm mặc.
Đương nhiên, cũng không phải là bị dọa đến nói không ra lời.
Yên lặng chỉ là bởi vì không biết nên nói cái gì, bọn họ không ngờ được lại là tình huống này.
Hắc Chiếu, Lam Phong, bọn họ chính là cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm.
Không ai bì nổi!
Bọn họ là thần trong lòng không ít dân chúng Hạo Hãn Thành.
Nhưng mà gặp cường giả của Bất Hủ Tông thì lại trở thành như vậy.
Là do Bất Hủ Tông quá mạnh?
Hay là do mấy người Hắc Chiếu quá yếu?
Trên phi thuyền.
Nhìn Đao Ma và Hắc Chiếu chiến đấu, Trần Hiết không khỏi cảm thán một câu: “Tông chủ, Đao Ma trưởng lão lại mạnh lên không ít.”
“Cho nên ta giao Hắc Chiếu cho hắn.”
“Tông chủ, ngài muốn cho Hắc Chiếu làm công cụ?”
Trần Hiết nhận ra được điểm này, trong lòng không khỏi có chút đồng tình với Hắc Chiếu.