Sao nó lại thả Lam Phong đến đây?
“Hắc Ảnh tiền bối!”
Đao Ma vội vàng hô một tiếng.
Nhưng mà Ám Lưu Tịch Diệt không hề động một chút nào.
“Chuyện gì xảy ra?” Đao Ma không kịp nghĩ nhiều, lập tức nghênh đón mưa kiếm màu vàng kim.
Mặc dù mưa kiếm này mang đến cho hắn áp bách không bằng áp lực khủng bố mà Thiên Hành mang tới cho hắn ngày đó nhưng cũng không thể ứng phó một cách đơn giản được.
Sau một khắc? Mưa kiếm hạ xuống.
Phốc!
Một thanh kim kiếm cắm vào không gian bích chướng.
Theo sau đó là thanh thứ hai, thanh thứ ba...
Ngàn vạn thanh kim kiếm rơi lên không gian bích chướng, chỉ mấy hơi thở thì đã xuyên thủng nó.
Sau đó chúng nó rơi xuống Đao Ma.
Đao Ma vội vàng múa Hắc Đao? Dùng Thập Tự Đao Ý đánh trả? Chém vỡ từng thanh kim kiếm rơi xuống.
Một Thập Tự Đao Ý phá một kiếm.
Trong vòng mấy cái hít thở, Đao Ma đã chém ra hơn ba trăm đạo Thập Tự Đao Ý, liên tục phá vỡ hơn mấy trăm thành kim kiếm đánh tới chỗ hắn.
Xem như tạm thời ngăn cản được Kiếm Vũ Thiên Phạt.
Thế nhưng Đao Ma tiêu hao cũng vô cùng kinh khủng.
Mấy hơi thở? Lực lượng linh thể tiêu hao tới một thành!
Nếu như tiếp tục kéo dài chiến đấu như vậy.
Hắn chắc chắn phải chết!
Đao Ma khẽ cắn môi? Trên mặt lại hiện ra vẻ điên cuồng? Sau đó cả giận nói: “Muốn ta chết, vậy thì ta làm thịt ngươi trước!”
Đũa phép xuất hiện.
Thánh Quang Chiếu Diệu.
Đao Ma múa Hắc Đao nhanh hơn, đồng thời thúc đẩy hắn nhanh chóng tiếp cận Lam Phong.
Thời gian tác dụng của Thánh Quang Kết Giới còn chưa kết thúc, hắn muốn tới gần Lam Phong, khiến cho hắn không thể phóng thích mạch thuật.
Nếu không thì Lam Phong sẽ có thể không ngừng tiêu hao hắn từ xa.
Cho đến khi mài chết hắn!
“Muốn đi qua?” Suy cho cùng thì Hắc Chiếu cũng là một người sống rất lâu, Đao Ma vừa động thì hắn hiểu ngay ý đồ của Đao Ma.
Hắc Chiếu vội vàng nhắc nhở Lam Phong.
“Lam Phong, không nên để cho Đao Ma tới gần ngươi. Mạch thuật của hắn hết sức tà môn, nếu như hắn tới gần ngươi thì ngươi sẽ không thể sử dụng mạch thuật.”
Lam Phong kinh ngạc nói: “Còn có loại mạch thuật như thế này... nhưng mà, Ôn Bình, nếu như ngươi cảm thấy Đao Ma có thể dựa vào loại mạch thuật này mà sống sót được trong tay hai chúng ta thì ngươi quá ngây thơ rồi.”
Lúc này, Lam Phong vung kiếm trong tay lên.
Mưa kiếm hội tụ.
Tụ lại với nhau tạo thành một cái vòi rồng kiếm? Vọt thẳng tới chỗ Đao Ma.
Đao Ma lập tức bị cản bước tiến.
Chiến đấu cứ giằng co như vậy.
Mười cái hô hấp.
Một trăm cái hô hấp.
Cho đến khi thời gian duy trì của Thánh Quang Kết Giới của Tuyền Qua Đồ hết, Đao Ma vẫn không thể tới gần Lam Phong.
Giờ khắc này!
Đao Ma biết mình phải liều mạng!
...
Trên phi thuyền.
Bên ngoài Hạo Hãn Thành dần dần hội tụ ba vạn người? Tất cả đều là nhân thủ của Trần Hiết ở Hạo Hãn Thành.
Ngày thường bọn họ tiềm phục ở khắp nơi trong Hạo Hãn Thành.
Thậm chí đa số bọn họ đều là người của Bách Tông Liên Minh.
Trước đây bọn họ chưa từng bại lộ thân phận của mình, cho dù là thân nhân cũng không biết thân phận thật của bọn họ.
Vốn dĩ bọn họ cho là mình sẽ luôn giấu diếm thân phận như vậy, có lẽ đến ngày chết cũng không chừng.
Nhưng vừa rồi? Cấp trên đưa tin cho bọn họ tập kết ở ngoài thành.
Tập kết dưới ánh mắt của mọi người.
Như vậy cũng có nghĩa là bại lộ!
Khi bọn họ đi tới ngoài thành Hạo Hãn Thành thì phát hiện không chỉ mình tới tập kết ở đây.
Tất cả mọi người ngẩn cả ra.
Tình huống như thế nào?
Bại lộ nhiều người như vậy?
Khi thấy phi thuyền chậm rãi hạ xuống, Trần Hiết và Ôn Bình xuất hiện ở trước mắt bọn họ thì bọn họ mới hiểu - không cần phải ẩn núp nữa!
“Tham kiến tông chủ!”
“Tham kiến lâu chủ!”
Hơn ba vạn người cùng kêu lên, quỳ xuống đất.
“Đều đứng lên đi.”
Ôn Bình nhìn lướt qua những người này.
Đều là trên Thần Huyền Cảnh.
Mặc dù không phải rất mạnh nhưng đã đủ giám thị không gian bích chướng trong phạm vi ngàn dặm Hạo Hãn Thành.
Sau khi mọi người đứng dậy, Trần Hiết vội lên tiếng: “Các ngươi không cần ẩn núp nữa, tiếp theo, ta cần tất cả các ngươi giám thị không gian bích chướng phạm vi ngàn dặm Hạo Hãn Thành, một khi có bất cứ dị thường nào thì phải lập tức phát tín hiệu. Nếu làm tốt chuyện này thì chắc chắn sẽ có trọng thưởng!”
Giải thích sơ nhiệm vụ, tất cả mọi người tư tán ra.
Phi thuyền cũng bay tới bên ngoài tổng đà của Bách Tông Liên Minh trong Hạo Hãn Thành, lơ lửng trên chỗ cao nhất của tổng đà.
Toàn bộ người trong Hạo Hãn Thành đều có thể nhìn thấy cảnh này.
Khi người bên trong tổng đà nhìn thấy phi thuyền thì lập tức trốn đi, Đế Thính và các cường giả của Già Thiên Lâu cũng không ngoại lệ.
“Giữ Đế Thính lại, những Địa Vô Cấm khác thì giết sạch!”
Ôn Bình lại hạ lệnh cho Ám Lưu Tịch Diệt.
Vừa dứt lời, sắc mặt các cường giả Già Thiên Lâu như tro tàn, lập tức chạy trốn.
Nhưng mà Ám Lưu Tịch Diệt nhào tới, một lưỡi hái giết một người.
Địa Vô Cấm Hạ Cảnh.
Địa Vô Cấm Trung Cảnh.
Trước mắt Ám Lưu Tịch Diệt, bọn họ không khác gì rau hẹ.
Tùy tiện cắt!
Người của Bách Tông Liên Minh còn cố gắng phản kháng theo cường giả Già Thiên Lâu nhưng đội ngũ bọn họ tập kết, Ám Lưu Tịch Diệt không cần vung vẩy lưỡi hái, chỉ với sóng khí và áp lực tiết ra khi lưỡi hái vung vẩy cũng khiến cho bọn họ nửa bước cũng khó đi.
Khi từng cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu chết đi thì người của Bách Tông Liên Minh cũng dần dần cảm thấy tuyệt vọng.
Không có ai dẫn đầu, bọn họ cũng không phản kháng nữa.
Cho đến khi ngoại trừ Đế Thính, tất cả cường giả Địa Vô Cấm của Già Thiên Lâu đều bị Ám Lưu Tịch Diệt giết.
Bọn họ còn đang mong đợi Hắc Chiếu và Lam Phong tới giúp bọn họ, nhưng khi phát hiện hai người hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ, người của Bách Tông Liên Minh mới biết bọn họ bị vứt bỏ.
Trên phi thuyền, giọng Trần Hiết quanh quẩn trong toàn bộ Hạo Hãn Thành.
“Chào các vị, ta là Trần Hiết.”
Khi giọng Trần Hiết vang lên, người trong Hạo Hãn Thành dồn dập nhìn về phía phi thuyền.