“Quân tiên phong của Chiến bộ đã tập kết hoàn tất, vào khoảng buổi trưa ngày mai, khi Khúc Cảnh thông đạo mở ra, sẽ đi vào Hồ Thiên Địa. Lĩnh quân là năm vị Chiến Thần Thẩm Hải, Thiên Khuyết, Lam Ảnh, Phong Trì, Thân Chấn của Chiến bộ. Lam Phong, Hắc Chiếu, hai người các ngươi theo bên cạnh hiệp trợ!”
Chữ không nhiều.
Nhưng đều là tin tức then chốt.
Buổi trưa ngày mai, Khúc Cảnh thông đạo mở ra!
Quả nhiên động tác của Già Thiên Lâu rất nhanh.
Nhưng mà Chiến Thần?
Là Chiến Thần như của Cực Sinh Điện?
Đang nghi hoặc thì vẻ sợ hãi trên mặt Lam Phong đột nhiên biến mất, thay vào đó là điên cuồng và đắc ý.
Lam Phong cười to nói: “Ôn Bình, ngươi nhất định phải chết! Các ngươi đều chết chắc, năm vị Chiến Thần, ngươi có biết năm vị Chiến Thần có ý nghĩa như thế nào không?”
“Có ý nghĩa ngươi sắp chết trước khi bọn họ đến.”
Ôn Bình lạnh lùng đáp.
Lam Phong tiếp tục cười lớn nói: “Ta chết đi, ngươi cũng không sống nổi. Bởi vì mỗi một vị Chiến Thần của Chiến bộ đều gần như là vô địch dưới Thiên Vô Cấm. Cường giả Thiên Vô Cấm không ra, không ai là đối thủ của bọn họ. Cho dù là hắc ảnh này cũng như thế! Nó sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết!”
“Ta cho ngươi cơ hội nói chuyện, ngươi nói tiếp.”
Ôn Bình để cho Ám Lưu Tịch Diệt đứng qua một bên.
Vô địch dưới Thiên Vô Cấm?
Đồng thời tới năm vị cường giả như vậy sao?
Già Thiên Lâu đúng là đại thủ bút.
“Ngươi cho rằng như vậy là kết thúc rồi sao? Dưới trướng mỗi một vị Chiến Thần có ít nhất năm tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm, năm tên Chiến Thần mang tới ít nhất hai mươi tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm, thậm chí có thể là hai mươi lăm tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm!”
“Đây chính là hai mươi lăm vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm!”
Lại thêm năm vị Chiến Thần gần như vô địch dưới Thiên Vô Cấm, quân tiên phong của Chiến bộ nhiều nhất cũng có ba mươi cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm.
Lực lượng này đủ để dẹp tan mấy cái vực nhỏ của U Quốc!
Chỉ là Bất Hủ Tông.
Thì không cần phải nói!
Cần gì tiếc nuối!
“Vậy cũng không thay đổi được kết quả ngươi sẽ chết ở đây.”
Đối với thái độ đắc ý của Lam Phong, Ôn Bình chỉ lạnh nhạt trả lời một câu.
Một câu nói đó khiến cho nụ cười của Lam Phong cứng lại, giống như là một chén nước lỏng đột nhiên bị đưa vào vùng đất băng tuyết vậy.
“Tại sao ngươi lại không sợ?”
Lam Phong nhìn dáng vẻ khí định thần nhàn của Ôn Bình, chút đắc ý và điên cuồng trong lòng không còn sót lại gì nữa.
Bình tĩnh thật.
Hay là giả bộ bình tĩnh.
Lam Phong vẫn có thể nhìn ra được, dù sao cũng đã sống nhiều năm như vậy.
Nhiều khi mọi người ra vẻ bình tĩnh trước nguy cơ nhưng thật ra thì trong mắt hắn, bọn họ cực kỳ hài hước.
Giả vờ?
Thật tình không biết ta nhìn ngươi như đang nhìn một đứa trẻ vậy.
Ngươi cho rằng chỉ có mình ngươi biết giả vờ?
Trước mắt ta, ngươi không khác gì không mặc quần áo.
Ôn Bình vẫn vân đạm phong khinh đáp: “Ngươi cũng không cần phải biết. Biết quá nhiều thì sống không lâu.”
“Ngươi nên sợ hãi… vì đây chỉ là quân tiên phong!”
Lam Phong trầm giọng nói.
Trong mắt lại toát ra một chút sợ hãi, lòng tin từ tin tức mà Già Thiên Lâu truyền đến cho hắn biến mất không còn sót lại chút gì.
Ôn Bình hỏi ngược lại một câu: “Ngươi muốn sống không?”
Lam Phong ngơ ngẩn.
“Ta không sẽ phản bội Già Thiên Lâu!”
“Không cần phản bội Già Thiên Lâu. Thấy Đao Ma không? Nếu như hai người các ngươi có thể hạ gục Đao Ma thì ta sẽ cho các ngươi một cơ hội sống đến trưa mai.”
“Ngươi nghiêm túc?”
“Dĩ nhiên.”
Ôn Bình nháy mắt ra dấu, lúc này, Ám Lưu Tịch Diệt lui lại ngàn mét, khiêng Hắc Liêm to lớn đứng không nhúc nhích tí nào.
Thanh phong thổi nhẹ.
Bầu trời dần dần yên tĩnh trở lại.
Lam Phong trầm mặc, bởi vì hắn không tin được Ôn Bình.
Không giết hắn thật?
Lý do là cái gì?
Hắn có thù với Đao Ma?
Đao Ma không phải là người của hắn sao?
Trong đầu đang nghi hoặc thì Ôn Bình lạnh lùng nói: “Ngươi còn đang chờ cái gì?”
Lam Phong liếc mắt nhìn Ôn Bình, sau đó nhìn Đao Ma đang đại chiến với Hắc Chiếu ở nơi xa, chợt hóa thành kinh hồng nhào tới.
“Ngươi đừng hối hận!”
Nói thật, Đao Ma rất mạnh.
Có thể đè đầu đánh Hắc Chiếu chứng tỏ chiến lực của hắn đã bước vào cấp độ Thiên Vô Cấm.
Vượt cấp chiến đấu không phải chuyện dễ, vượt cấp chiến đấu ở cấp bậc của bọn họ thì càng không phải là chuyện dễ.
Nhưng mà như vậy không có nghĩa là Đao Ma có thể một đánh hai!
“Kiếm Vũ Thiên Phạt!”
Phanh ——
Bốn cái mạch môn màu vàng kim của Lam Phong đồng thời chấn động.
Tứ Tuyền Tuyền Qua Đồ ở ngực cũng xoay tròn, khiến cho mạch khí mà Lam Phong tụ lại mênh mông như biển.
Theo Lam Phong một tay giơ trường kiếm lên, mạch khí màu vàng kim trên bầu trời chậm rãi ngưng tụ thành ngàn vạn thành cự kiếm màu vàng kim.
Chúng nó hội tụ thành đội hình sát cánh nhau.
Mũi kiếm chỉ thẳng vào Đao Ma!
Nương theo một tiếng gầm thét của Lam Phong, mưa kiếm màu vàng kim hạ xuống, nửa bầu trời đều bị nhuộm thành màu vàng kim.
Kiếm thế mênh mông ép tới người trong Hạo Hãn Thành cũng không thở nổi.
Kiếm Vũ Thiên Phạt!
Thức cuối cùng của mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm, cũng là một chiêu mạnh nhất của Lam Phong.
Nếu Ôn Bình dám để cho hắn tới đối phó Đao Ma.
Vậy thì Đao Ma chắc chắn phải chết!
Cùng lúc đó, Hắc Chiếu quay đầu thấy cảnh này thì trên mặt cũng nổi lên ý cười.
Nhưng mà hắn cũng có chút hiếu kỳ, sao Lam Phong lại tới giúp hắn?
Không phải mới nãy hắn gặp nguy hiểm đến tính mạng sao?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Hắc Chiếu thấy mưa kiếm màu vàng kim đã hạ xuống, lúc này hắn cũng kéo dài khoảng cách với Đao Ma, không để cho mình bị mưa kiếm màu vàng kim bao phủ.
“Đao Ma, giờ chết của ngươi đến rồi!”
Hắc Chiếu cười lạnh một tiếng, sau đó lui về sau.
Giờ phút này, Đao Ma cũng chú ý tới mưa kiếm màu vàng kim trên đỉnh đầu, sau khi cảm nhận được kiếm thế ép tới người ta không thở nổi đó, hắn vội vàng nhìn về phía Ám Lưu Tịch Diệt.