Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1164 - 【Vip】 Cơ Hội Sẽ Không Còn Có Lần Thứ Hai (3)

【VIP】 Cơ hội sẽ không còn có lần thứ hai (3) 【VIP】 Cơ hội sẽ không còn có lần thứ hai (3)

Lúc này, Hắc Chiếu mới chú ý tới thân thể Đao Ma.

Thân thể bị thánh quang bao phủ!

Máu thịt be bét!

Thậm chí bả vai bên trái thiếu mất một miếng thịt lớn.

Thế nhưng Đao Ma vẫn xông lên, bất cứ công kích gì cũng không thể ngăn cản bước chân hắn đi tới.

Mà khi Đao Ma đi tới trước thì miệng vết thương trên người hắn đang khôi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

“Đây là linh thể gì?”

Hắc Chiếu kinh hô.

Nhưng hắn lập tức nhận ra được.

Đây tuyệt đối không phải là do linh thể mà là ánh sáng bám lên người Đao Ma.

Trước đó có ánh sáng chiếu rọi trên người Đao Ma thì thương thế của hắn cũng sẽ nhanh chóng khôi phục.

Bây giờ bị ánh sáng bao phủ, thương thế còn có thể khôi phục lại nhanh hơn.

Ánh sáng này!

Có gì đó quái lạ!

Sau một khắc, Hắc Chiếu lại triền đấu với Đao Ma.

Cho dù Hắc Chiếu phóng thích mạch thuật gì công kích Đao Ma thì động tác của Đao Ma cũng không bị ảnh hưởng chút nào.

Thế công của hắn vĩnh viễn không dừng lại!

Cho dù trên người xuất hiện bao nhiêu thương thế thì cũng sẽ không dừng lại!

“Hắn muốn mượn sức khôi phục mạnh mẽ này để lấy mạng đổi mạng với chúng ta!” Một lúc sau, Lam Phong bỗng nhiên nhận ra được vấn đề này.

“Ta cũng không tin hắn có thể duy trì cái trạng thái này vĩnh viễn!” Giờ phút này, Hắc Chiếu cũng giết đến đỏ cả mắt, nếu Đao Ma muốn cứng đối cứng, vậy thì cứng đối cứng!

Hai người đánh một cái.

Sợ cái búa!

Để cho thời gian tới quyết định tất cả đi!

Không sai!

Hắc Chiếu cược đúng rồi.

Mặc dù bây giờ tinh thần lực của hắn bước vào giai đoạn thứ hai nhưng khi phóng thích Thánh Quang Ý Chí thì hắn không thể sử dụng Thánh Quang Chiếu Diệu.

Như vậy cũng có nghĩa là hắn chỉ có thể khôi phục thương thế trên người.

Tinh thần lực tiêu hao nhưng sẽ không được khôi phục.

Bây giờ tinh thần lực đang tiêu hao với tốc độ mỗi một khắc một thành, không ra hai canh giờ rưỡi thì tinh thần lực của hắn sẽ bị tiêu hao hầu như không còn.

Trong vòng hai canh giờ rưỡi, nếu như không giết chết được một người.

Thì là hắn chết!

Vì cơ hội mà tông chủ cho, hắn nhất định phải liều mạng.

Nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau không biết lúc nào tông chủ mới cho mình cơ hội nữa.

Bất Hủ Tông có nhiều người như vậy.

Không thể nào mỗi lần chuyện tốt đều dành cho hắn.

Sẽ không có cơ hội thứ hai!

Bây giờ có được thì nhất định phải nắm chặt!

Bỏ qua thì phải tu hành trên trăm năm, thậm chí mấy trăm năm mới có thể bước vào Thiên Vô Cấm.

Thậm chí có thể vĩnh viễn không thể nào bước vào.

Giấc mộng gặp lại yêu đó, vả mặt nàng bôm bốp của hắn cũng vĩnh viễn không thể nào thực hiện được.

...

Vùng trời Hạo Hãn Thành.

Trần Hiết nhìn cảnh này, sắc mặt ngưng trọng.

“Đao Ma trưởng lão đang lấy mạng đổi mạng, nếu còn tiếp tục đánh như vậy nữa thì chỉ sợ chưa kịp giết chết Hắc Chiếu và Lam Phong thì hắn sẽ chết trước.”

Điên cuồng!

Đao Ma trưởng lão quá điên cuồng.

Điên cuồng đến hắn cũng sợ hãi.

Người trong giang hồ, không sợ thế lực ngang nhau hoặc là mạnh hơn mình, chỉ sợ loại người đã mạnh mà còn không muốn sống.

Rất nhiều người của Bách Tông Liên Minh thấy cảnh này thì cũng vô cùng gấp gáp.

Bọn họ sợ thua.

Một khi thua, bọn họ sẽ vạn kiếp bất phục.

So với bọn họ khẩn trương, Đế Thính thì kinh ngạc không nói nên lời.

Khó mà tưởng tượng được Đao Ma chỉ mới là Địa Vô Cấm Thượng Cảnh.

Toàn bộ Triều Thiên Hạp, có vị Địa Vô Cấm Thượng Cảnh nào có thể đồng thời đối phó hai cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm?

Có thể đối phó được một người cũng đã là phượng mao lân giác.

Chớ đừng nói chi là hai cái.

“Cũng may là phát hiện Bất Hủ Tông sớm, nếu để chậm thêm mấy chục năm hoặc là trăm năm thì sợ là Già Thiên Lâu cũng khó mà đối phó được.”

Đế Thính sắc mặt ngưng trọng ngẩng đầu nhìn về phía phi thuyền cao cao tại thượng.

Hắn rất tò mò, rốt cuộc là ai chống lưng cho Bất Hủ Tông.

...

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Một canh giờ trôi qua.

Nửa thời thần trôi qua.

Mặt đất bên ngoài Hạo Hãn Thành như là bị một cái cày lớn cày qua một lần.

Núi lở.

Sập.

Toàn bộ mọi thứ trong phạm vi vạn mét đều bị hủy diệt hết.

Đao Ma đã bị máu tươi nhuộm đỏ, vết thương trên người có vài chỗ thậm chí còn có thể nhìn thấy được xương trắng hếu.

Nhưng mà Đao Ma vẫn giết tới!

Sức khôi phục đã chậm hơn tốc độ bị thương.

Tình huống của hai người Hắc Chiếu cũng không dễ dàng.

Nhưng mà hai người đều kìm nén một hơi, muốn nhất cổ tác khí giết chết Đao Ma.

Mưa kiếm màu vàng kim đầy trời điên cuồng hạ xuống, Lam Phong không ngừng đối kháng với Đao Ma đao và Thánh Quang Đao Ý trong mưa kiếm màu vàng kim.

Kim kiếm vỡ nát từng thanh.

Thánh Quang Đao Ý của Đao Ma cũng liên tiếp sụp đổ.

Mấy chiêu qua đi, Hắc Chiếu vọt tới.

Xa luân chiến!

Vuốt đỏ tươi của yêu ảnh to lớn chụp vào Đao Ma theo mỗi lần Hắc Chiếu ra quyền, liên tục đánh trúng Đao Ma.

Cánh tay trái vốn đã tràn đầy vết thương, cuối cùng cũng bị vuốt màu đỏ tươi xé xuống.

Máu tươi chảy ra nhưng Đao Ma vẫn không có lui bước.

“Ngươi cũng để lại tay trái cho ta đi!”

Đao Ma chặt một đao xuống.

Thập Tự Đao Ý cũng chém cánh tay trái của Hắc Chiếu xuống.

Thế nhưng ngay lúc cánh tay trái của Hắc Chiếu rơi xuống đất, trong nháy mắt đó, chân trái của Đao Ma cũng đứt.

Răng rắc ——

Chân trái máu thịt be bét từ trên cao hạ xuống, đập xuống đất tạo nên một tiếng vang nặng nề.

Một đạo kinh hồng kim sắc thoáng xẹt qua người Đao Ma.

Chính là Lam Phong!

Một kích thành công, Lam Phong mặt đầy vẻ đắc ý.

Hắn thấy, liên tục tổn thất cánh tay trái và chân trái, Đao Ma bại cục đã định!

Nhưng mà đúng vào lúc này, khí thế của Đao Ma bỗng nhiên bỗng nhiên tăng mạnh.

Khiến cho sắc mặt Lam Phong cứng lại.

Bình chướng ngăn cản Đao Ma bước vào nửa bước Thiên Vô Cấm, nát!

Hắc Đao lại giơ lên.

Bình Luận (0)
Comment