Bá ——
Hắc Đao hạ xuống.
Chỉ để lại một vết đao màu đen trước mắt mọi người.
Khi vết đao chậm rãi tan biến, Hắc Chiếu cách Đao Ma gần trong gang tấc nghẹn họng nhìn trân trối lui về sau.
Trong mắt của hắn tràn đầy sợ hãi.
Nhưng mà đó không phải là sợ hãi Đao Ma.
Mà là sợ hãi tử vong.
Sau khi lùi lại mấy trượng, ánh sáng mạch môn của Hắc Chiếu tắt ngấm, giống như là ngọn nến đã cạn.
Lam Phong cả kinh nói: “Hắc ——”
Nhưng mà chỉ nói ra được một chữ.
Hắn không nói nên lời.
Bởi vì Hắc Chiếu ngẹo đầu, đầu hắn giống như là diều đứt dây, rời khỏi cổ, rơi xuống.
Theo sau đó, máu tươi dâng trào, Hắc Chiếu dần dần rơi xuống dưới, giống như là một cục đá bị ném vào trong hồ nước.
Sau khi rơi xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa!
“Chết rồi.”
Trần Hiết nhìn thấy cảnh này thì cũng không quá mức kinh ngạc.
Trong Bất Hủ Tông, chuyện này quá quen.
Hơn nữa cũng chỉ là một Hắc Chiếu mà thôi, tiếp theo Khúc Cảnh thông đại mở ra, chiến đấu mới thật sự bắt đầu.
Cho nên Trần Hiết chỉ cảm thán một câu.
“Đao Ma trưởng lão thượng cảnh ứng chiến hai nửa bước Thiên Vô Cấm, mặc dù bỏ ra một cái giá lớn là bị mất một tay, một chân nhưng cuối cùng vẫn thắng được.”
Đáng tiếc.
Một trận chiến này không thể đăng lên Bất Hủ Nhật báo.
Nếu không thì Đao Ma trưởng lão sẽ danh chấn Triều Thiên Hạp!
Lúc này, Đế Thính được Ôn Bình giữ lại một mạng, hắn nhìn cảnh Hắc Chiếu bị phanh thây đầu thân một nẻo, vẻ mặt càng ngày càng âm trầm.
Bất Hủ Tông thật điên cuồng!
Chẳng lẽ bọn họ thật sự không sợ Già Thiên Lâu?
Khúc Cảnh thông đạo sắp mở ra.
Bây giờ giết Hắc Chiếu, Lam Phong của Chiến bộ, vậy chẳng phải là làm mất luôn cơ hội hòa hoãn sau cùng sao?
“Bất Hủ Tông, lẽ nào ngươi tự cho mình là quái vật khổng lồ như U Quốc sao?” Trong lòng Đế Thính âm thầm nói nhỏ một câu, sau đó thấy Lam Phong hóa thành kinh hồng trốn đi thật xa.
Giống một con chó!
Cực kỳ giống một con chó cụp đuôi chạy trốn!
Lam Phong lại rơi vào sợ hãi, không còn can đảm đánh với Đao Ma nữa.
Hắn muốn sống tiếp!
Tu luyện đến nửa bước Thiên Vô Cấm không dễ dàng.
Hắn không muốn chết ở Hồ Thiên Địa như vậy.
“Bây giờ biết chạy?” Đao Ma híp mắt nhìn bóng lưng Lam Phong đi xa, vội vàng thu hồi Thánh Quang Ý Chí, thay vào đó là phóng thích Thánh Quang Chiếu Diệu.
Thánh quang hạ xuống!
Tay cụt, chân gãy bắt đầu chậm rãi mọc ra.
Thật ra thì Đao Ma muốn đuổi theo giết Lam Phong, chấp niệm muốn giết Lam Phong của hắn còn lớn hơn đột phá cảnh giới.
Đáng tiếc.
Tay cụt và chân gãy, khiến cho linh thể của hắn bị thương cực kỳ nghiêm trọng.
Mặc dù tinh thần lực còn thừa thãi nhưng linh thể bị thương đã đạt tới chín thành, không thể chèo chống cho hắn tiếp tục chiến đấu.
“Để cho ngươi chạy trước một hồi, mạng của ngươi, ta muốn!” Cảm nhận được linh thể và tinh thần lực bắt đầu khôi phục, Đao Ma nhìn chằm chằm bóng lưng Lam Phong, sát khí bắn ra bốn phía.
Khi cảm nhận được sát ý khiến cho người ta không rét mà run sau lưng, Lam Phong cũng không quay đầu lại, tiếp tục tăng thêm tốc độ.
Vừa chạy trốn vừa kêu gào.
“Ôn tông chủ, cho ta một cơ hội!”
“Cho ta một cơ hội nữa!”
“Ta có thể giúp ngươi!”
“Ngày mai, Khúc Cảnh thông đạo sẽ mở ra, ta có thể giúp ngươi ngăn cản quân tiên phong của Chiến bộ đến!”
Nhưng mà Ôn Bình không hề bị lay động.
Bởi vì có thể ngăn cản quân tiên phong thông qua Khúc Cảnh thông đạo hay không, hắn biết rõ nhất.
Nếu có thể ngăn cản thì hắn còn phải tới Thiên Cơ Hồ chắn lối ra làm gì?
Đao Ma ngẩng đầu nhìn phi thuyền không có động tĩnh gì, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn Lam Phong, cười khẽ một tiếng, châm chọc nói: “Dám đến khiêu khích Bất Hủ Tông chúng ta thì phải chuẩn bị tinh thần chịu chết đi!”
Nói xong, một vệt bóng đen từ trong Hạo Hãn Thành lao ra.
Bá ——
Nó dùng tốc độ cực nhanh tới gần Lam Phong, sau đó chui vào trong thân thể Lam Phong.
Lam Phong hơi ngừng trên bầu trời.
Đứng im như một khúc gỗ.
Đột ngột.
Hắc Liêm mang theo khói đen hình trăng lưỡi liềm phá thể mà ra, mạnh mẽ xé Lam Phong ra làm hai.
Lam Phong bỏ mình!
Sau khi giết Lam Phong, Ám Lưu Tịch Diệt thong dong rời đi, về tới địa ngục vong linh.
Đao Ma nhìn thi thể Lam Phong rơi xuống, bất đắc dĩ nói: “Chết nhanh như vậy, đúng là tiện cho ngươi!”
Lam Phong vừa chết, Đao Ma vội vàng đáp xuống.
Tùy tiện tìm một chỗ không ai, tiếp tục dùng Thánh Quang Chiếu Diệu khôi phục thân thể mình.
Cùng lúc đó, Đế Thính nhìn phương hướng Ám Lưu Tịch Diệt tan biến, rơi vào trầm tư.
Bóng đen này là loại yêu gì, hắn chưa bao giờ thấy qua.
Thậm chí còn chưa từng nghe nói tới.
Nhưng hắn có thể khẳng định, thực lực của nó không kém hơn bất kỳ một vị Chiến Thần nào trong Chiến bộ.
“Nếu như ngươi muốn dựa vào nó nghênh kích Chiến bộ, vậy thì ngươi quá ngây thơ rồi.”
Trong quân tiên phong có năm vị Chiến Thần!
Đúng lúc này, phi thuyền chậm rãi hạ xuống, đồng thời tới gần Đế Thính.
Nhìn bóng dáng Ôn Bình trong phi thuyền dần dần rõ ràng, Đế Thính có chút kinh hãi.
Ôn Bình vẫn giữ dáng vẻ khí định thần nhàn.
Chẳng lẽ không phải là điên cuồng trước khi chết?
Mà là có lực lượng thật sự?
Nhưng mà Đế Thính chợt gạt bỏ suy nghĩ đó của mình, cảm thấy rất có thể là Ôn Bình ra vẻ trấn định.
Có lực lượng đối phó Già Thiên Lâu?
Bất Hủ Tông cũng không phải loại thế lực kình thiên như U Quốc!
Nếu Bất Hủ Tông có loại thực lực này thì sao còn vùi đầu ở một chỗ nhỏ như Hồ Thiên Địa?
Hơn nữa Bất Hủ Tông mới phát triển hơn một năm mà thôi.
“Đế Thính, muốn sống không?”
Ôn Bình mở miệng.
Đế Thính đáp: “Ôn tông chủ, nếu ngươi muốn mời chào ta thì ngươi nên bỏ cái ý định này đi. Bởi vì gia nhập Bất Hủ Tông các ngươi thì cũng sẽ chết. Nếu đều phải chết vậy thì ta vẫn chọn dùng thân phận của Già Thiên Lâu chết đi, mà không phải Bất Hủ Tông.”
“Không, ngươi xem trọng mình quá rồi. Ngươi còn không có tư cách gia nhập Bất Hủ Tông.”
Mời chào?
Nếu như không có Hắc Ảnh thì mời chào Đế Thính là một chuyện tốt với Tẫn Tri Lâu.