Phe Tán Nhân Dịch cũng đều hết sức kinh ngạc.
Giải tán?
Người của Bách Tông Liên Minh cũng rất thoải mái.
Bọn họ đã từng nghĩ tới sẽ là kết quả này.
Đây cũng là kết quả tốt nhất cho bọn họ.
Không đợi có người lên tiếng hỏi, Ôn Bình tiếp tục nói: “Sau khi giải tán sẽ thành lập một tổ chức mới —— Thiên Địa Minh. Thiên Địa lấy từ Hồ Thiên Địa, mà ý nghĩa của chữ Minh cũng không cần bổn tông chủ nói nhiều chứ? Kể từ hôm nay, sẽ không còn có Tán Nhân Dịch, sẽ không còn có Bách Tông Liên Minh. Chỉ có một cái Thiên Địa Minh!”
Vừa dứt lời.
Bùi Vu quỳ một chân xuống đất!
Nói một câu rõ ràng, cao vút.
“Ta Bùi Vu nguyện ủng hộ Ôn tông chủ làm minh chủ Thiên Địa Minh!”
Tốc độ đó khiến cho người của Bách Tông Liên Minh nhìn mà than thở.
Những người khác của Tán Nhân Dịch kịp phản ứng lại thì cũng lập tức quỳ một chân xuống đất.
Mới đầu trong lòng bọn họ còn có lo nghĩ, bây giờ một chút lo nghĩ cũng không có.
Tán Nhân Dịch không có.
Nhưng lại có thêm một cái Thiên Địa Minh.
Một cái Thiên Địa Minh do Bất Hủ Tông lãnh đạo!
Đây là kết quả mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất!
Cũng là kết quả mà bọn họ muốn lấy được nhất!
Tình huống bên ngoài Hồ Thiên Địa như thế nào, mấy ngày nay bọn họ cũng đều thấy rõ ràng.
Ở Hồ Thiên Địa, chỉ có Bất Hủ Tông có thể đối kháng với bên ngoài, nếu như không phụ thuộc dưới trướng Bất Hủ Tông, vậy thì Tán Nhân Dịch sẽ từng bước xuống dốc không phanh.
Một ngày nào đó sẽ tiêu vong!
Cho nên có thể ôm đùi thì phải tranh thủ thời gian ôm đùi!
Ôn Bình cười cười, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Bùi Vu, sau đó tiếp tục nói: “Bổn tông chủ thiết lập Thiên Địa Minh, dự tính ban đầu là đoàn kết Hồ Thiên Địa. Thế giới bên ngoài, tình huống như thế nào chắc hẳn các ngươi cũng nhìn thấy được một góc của băng sơn rồi. Địa Vô Cấm Hạ Cảnh như là pháo hôi thôi, Địa Vô Cấm Thượng Cảnh, nửa bước Thiên Vô Cấm mới tính là cường giả. Nhưng cho dù là như vậy thì chỉ cần mấy pháo hôi Địa Vô Cấm Hạ Cảnh tới thì cũng không phải là các ngươi có thể đối phó được.”
“Ta không cần biết các ngươi có ai đồng ý hay không đồng ý, Thiên Địa Minh nhất định sẽ thành lập. Tất cả thế lực phản đối, người phản đối thì Bất Hủ Tông ta đều sẽ tẩy trừ, không để lại dù chỉ một người!”
Ôn Bình lạnh nhạt nhìn từng người của Bách Tông Liên Minh.
Ánh nhìn khiến cho bọn họ như ngồi trên bàn chông.
Sau đó Ôn Bình lại lạnh giọng nói: “Các ngươi cảm thấy thế nào?”
Dứt lời, người của Bách Tông Liên Minh run lên bần bật, giống như là có một thanh cự chùy đập vào ngực bọn họ vậy.
Dần dần, người của Bách Tông Liên Minh đều quỳ một chân xuống đất.
Ôn Bình thỏa mãn thu hồi ánh mắt lạnh lùng, lại nói: “Minh chủ đời thứ nhất của Thiên Địa Minh này sẽ do Yêu Hoàng Hoài Không của Yêu tộc ở Hồ Yêu Hoàng đảm nhiệm. Yêu Hoàng Hoài Không, trước mắt có thực lực Địa Vô Cấm Thượng Cảnh. Phó minh chủ do Trần Hiết trưởng lão của tông ta, Bùi Vu của Tán Nhân Dịch, và Bách Tông Liên Minh...”
Ôn Bình dừng lại.
Hắn đang tự hỏi.
Thân làm tông chủ Bất Hủ Tông, hắn phải biết bao dung.
Nhưng mà không phải loại người gì cũng có thể bao dung được.
Vị phó minh chủ thứ ba này, Ôn Bình dự định tạm dùng người trong nội bộ Bách Tông Liên Minh trước, bởi vì làm như vậy thì có thể chỉnh hợp bh trong khoảng thời gian ngắn, hoà giải bộ hạ cũ trong Bách Tông Liên Minh.
Đạo lý này giống như là dùng Bùi Vu vậy.
“Bách Niệm Hàn Sơn của Tiềm Long Tông có ở đây không?”
Ôn Bình dùng phụ thân của Bách Niệm Hương!
Bách Niệm Hàn Sơn là người lâu năm trong nội bộ của Bách Tông Liên Minh, hiểu rõ tất cả mọi người.
Để hắn tới chỉnh hợp bộ hạ cũ của Bách Tông Liên Minh thì không thể thích hợp hơn nữa.
Một tên Ngân cấp chủ sự lên tiếng: “Ôn tông chủ, Hàn Sơn huynh cũng không tham gia thảo phạt lần này, bây giờ đang ở trụ sở Tiềm Long Tông.”
Ôn Bình liếc mắt nhìn Trần Hiết bên cạnh, nói: “Ngươi đi Tiềm Long Tông một chuyến. Đưa Bách Niệm Hàn Sơn đến đây.”
“Rõ!”
Trần Hiết gật đầu.
...
Tiềm Long Tông.
Bởi vì không có tham dự lần thảo phạt Bất Hủ Tông này của Bách Tông Liên Minh, Tiềm Long Tông dần dần bị xa lánh.
Nhưng mà Bách Niệm Hàn Sơn cũng hoàn toàn không quan tâm.
Bị xa lánh thì đã sao?
Tiềm Long Tông hắn sẽ vì không có Bách Tông Liên Minh mà không sống được sao?
Ở trong một đình viện bên hồ phía sau núi Tiềm Long Tông, Bách Niệm Hàn Sơn đón gió nhẹ, nâng ly với các vị trưởng lão Tiềm Long Tông.
Trò chuyện một chút, chủ đề chuyển tới Bất Hủ Tông.
“Cũng không biết trận đại chiến này thế nào?”
“Nghe nói Tán Nhân Dịch không ngừng chiếm lĩnh địa bàn của Bách Tông Liên Minh, Bách Tông Liên Minh quân lính tan rã, nhưng mà hình như Bách Tông Liên Minh dựa vào cái thế lực lớn gì bên ngoài Hồ Thiên Địa, chỉ sợ sẽ chuẩn bị phản kích.”
Mấy tên trưởng lão trò chuyện chuyện xảy ra hơn mười ngày trước, tâm tình có chút phức tạp.
Bây giờ Hồ Thiên Địa quá loạn.
Loạn đến bọn họ cũng hết sức đau đầu.
Bách Niệm Hàn Sơn uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó nói: “Đây là một trận chiến tranh dài dằng dặc, có thể sẽ đánh tới mấy trăm năm. Tán Nhân Dịch có Bất Hủ Tông tương trợ, nhưng bọn họ vẫn không thể diệt được Bách Tông Liên Minh trong khoảng thời gian ngắn, mặc dù Bách Tông Liên Minh rơi xuống hạ phong nhưng sau lưng lại có thế lực bên ngoài Hồ Thiên Địa ủng hộ. Chúng ta chỉ cần chuẩn bị ứng phó loạn thế là được.”
Theo Bách Niệm Hàn Sơn, đây chỉ là bắt đầu.
Loạn thế chân chính còn chưa tới đây.
Nhưng mà cũng sắp rồi.
Theo thời gian trôi qua, toàn bộ Hồ Thiên Địa đều sẽ bị chiến hỏa tràn ngập.
Muốn kết thúc trận chiến này thì trừ phi có một phương ngã xuống trước.
Ngay lúc mấy tên trưởng lão đang định nói tiếp thì một tia sáng trắng từ trên trời giáng xuống.
Hấp dẫn ánh mắt của mấy người.
Sau đó chỉ thấy một người giữa bạch quang đi ra, hắn lơ lửng trên bầu trời.
“Cường giả Địa Vô Cấm!”
“Lại là cường giả Địa Vô Cấm!”