Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1172 - 【Vip】 Pháo Bắn Chiến Thuyền

【VIP】 Pháo bắn chiến thuyền 【VIP】 Pháo bắn chiến thuyền

Trống trận lại cao trào!

Tiếng vang rung thiên địa!

...

Hồ Thiên Địa.

Thiên Cơ Hồ.

Trăm dặm bên ngoài Hạo Hãn Thành, trên một cái đại bình nguyên, không gian bích chướng vốn ổn định đột nhiên run lên.

Độ run vô cùng nhỏ bé, chỉ kinh động mấy con chim mà thôi.

Nhưng mà ngoài trăm thước, một tên nam tử trung niên lại thay đổi sắc mặt, toàn bộ lông tơ trên người đều dựng đứng lên.

Hắn vội vàng móc gậy tín hiệu trong ngực ra!

Kéo một cái!

Một phát hỏa diễm xông thẳng lên trời!

Phanh ——

Hỏa diễm nổ tung trên trời..

Trần Hiết đang ở trên vùng trời Hạo Hãn Thành sắc mặt bỗng nhiên cứng lại, sau đó vội vàng hô: “Tông chủ!”

Trên phi thuyền, biểu lộ của Đao Ma, Long Nguyệt và đám người Hoài Không cũng cứng lại trong nháy mắt.

Không ai mở miệng nói chuyện.

Bởi vì bọn họ cảm nhận được áp lực.

Nếu đúng như Lam Phong nói, sẽ có năm vị Chiến Thần của Chiến bộ gần như vô địch dưới Thiên Vô Cấm và hai mươi vị thậm chí hai mươi lăm vị nửa bước Thiên Vô Cấm bình thường đến.

Chỉ dựa vào mấy người bọn họ thì có thể làm sao?

Mọi người vội vàng nhìn chỗ hỏa diễm nổ tung ở xa xa.

Muốn xem thử xem rốt cuộc có bao nhiêu người đến.

“Rốt cuộc đã đến.”

Lúc này, Ôn Bình từ trong khoang thuyền đi ra, trên mặt lộ vẻ chờ mong và hưng phấn khác hẳn với mọi người.

Hoài Không thấy thế thì vội vàng hỏi: “Tông chủ, bây giờ Yêu tộc chúng ta nên làm gì?”

“Đi qua đó xem thử trước.”

Ôn Bình khống chế phi thuyền vội vàng bay tới chỗ hỏa diễm nổ tung.

Khi nhìn thấy cái không gian bích chướng đó đã chậm rãi mở ra một cái lỗ hổng, Ôn Bình còn nói thêm: “Hoài Không, Thời Phong, các ngươi suất lĩnh Yêu tộc và người của Thiên Địa Minh chờ ở ngoài hai mươi dặm. Không có mệnh lệnh của ta thì không ai được tới gần Khúc Cảnh thông đạo.”

Dứt lời, lỗ hổng Khúc Cảnh thông đạo đã càng lúc càng lớn.

Mười mấy hơi thở ngắn ngủi, đã có thể dung nạp một người đi qua.

Đồng thời nó còn đang không ngừng mở rộng!

Nhưng mà, lần đầu tiên Hoài Không không có lập tức lên đường.

Đứng tại chỗ, không có ý rời khỏi phi thuyền, sau đó khom người nói: “Tông chủ, để cho chúng ta lên trước đi.”

Hoài Không thấy tông chủ cho hắn lui.

Nhưng mà mình lại không có lui.

Là một thành viên của Bất Hủ Tông, hắn càng không có lý do gì lui ra phía sau.

Cho dù là chết thì hắn cũng phải vì tông chủ ngăn cản tất cả thế công.

“Không cần thiết.”

Ôn Bình cự tuyệt.

Ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm trong Khúc Cảnh thông đạo, tinh thần lực đã xông vào trong đó, nhanh chóng lan tràn vào chỗ sâu.

Hắn muốn nhìn xem tình huống trong Khúc Cảnh thông đạo bây giờ như thế nào.

Bị Ôn Bình cự tuyệt, Hoài Không vẫn kiên trì nói: “Tông chủ, Yêu tộc nguyện làm tiên phong, liều chết chiến một trận với đám Già Thiên Lâu khốn kiếp đó, giương uy danh Bất Hủ Tông ta!”

Thời Phong cũng lập tức quỳ một chân xuống đất.

“Thời Phong cũng nguyện làm tiên phong!”

Sở dĩ Thời Phong nói như vậy, thật ra thì nguyên nhân cũng đơn giản.

Vì Yêu tộc!

Ý nghĩ giống như khi hắn muốn giết những huynh đệ của mình như Hoài Không, Anh Chiêu.

Vì tương lai của Yêu tộc, hắn có thể giết huynh đệ.

Vì tương lai của Yêu tộc, đương nhiên hắn cũng có thể chết.

Lúc này, nếu như Yêu tộc trốn sau lưng tông chủ.

Tương lai dưới trướng Bất Hủ Tông còn có chỗ cho bọn họ nữa sao?

Hôm nay xuất hiện một cái Thiên Địa Minh.

Tương lai có thể có thêm một Hồng Hoa Hội?

Thậm chí Liên Minh Thần Thánh!

Cho nên trận chiến này Yêu tộc nhất định phải xông lên phía trước, chứng minh mình với cả thế giới này, đồng thời cũng chứng minh Yêu tộc với tông chủ.

“Chiến tranh còn chưa có bắt đầu, không cần phải gấp gáp biểu hiện mình ở trước mặt ta, ta cũng sẽ không ngăn lại tất cả kẻ địch thay các ngươi.” Ôn Bình dứt lời, cẩn thận suy tư một chút, cảm thấy để cho Yêu tộc và người của Thiên Địa Minh lui ra phía sau hai mươi dặm ít nhiều gì cũng có chút quá cẩn thận.

Vốn ý hắn là để cho Yêu tộc và Thiên Địa Minh ít tổn thất nhất, nhưng nghĩ lại, mấy trăm vạn đại quân Yêu tộc, hơn trăm vạn thành viên của Thiên Địa Minh, nếu tập trung công kích lối ra Khúc Cảnh thông đạo thì cũng là một lực lượng không thể khinh thường.

Đủ cho người của Già Thiên Lâu uống một bầu.

Lúc này, Ôn Bình hạ lệnh: “Tất cả mọi người của Yêu tộc, Thiên Địa Minh chuẩn bị tập kết, chuẩn bị kết mạch trận ở lối ra Khúc Cảnh thông đạo, yêu lực đại trận!”

“Rõ!”

Hoài Không, Thời Phong đạt được ước muốn thì vui vẻ.

Sau đó hóa thành kinh hồng bay khỏi phi thuyền.

Long Nguyệt bên cạnh thấy trên phi thuyền chỉ còn lại có ba người thì nhịn không được nói: “Tông chủ, có muốn chúng ta cầu viện U Quốc không? Hồ Thiên Địa sẽ bị hóa thành chiến khu, tương lai đại quân Già Thiên Lâu sẽ liên tục không ngừng tiến vào Hồ Thiên Địa, ngươi có thể cản nhất thời, nhưng không cản được một đời. Chúng ta chỉ cần một chút thời gian thì có thể trưởng thành, đến lúc đó Già Thiên Lâu tuyệt đối không dám tới phạm chúng ta!”

Chưa từng đi sa trường.

Không có trải qua chiến tranh, Long Nguyệt.

Giờ phút này, ít nhiều gì cũng có chút chột dạ.

“Nếu ngươi sợ thì ngươi có thể đi về nhà. Vừa khéo Long Dã cũng chỉ giao phó ngươi cho ta một quãng thời gian mà thôi.”

Ôn Bình lạnh nhạt đáp lại một câu.

Long Nguyệt không phục nói: “Ai nói ta sợ? Sợ thì ta đã không tới. Ngươi đừng có mơ khiến cho ta trở về, đời này ta đều sẽ ở lại Bất Hủ Tông!”

Ôn Bình thấy thế thì mặc dù trên mặt không có phản ứng gì nhưng trong lòng thì cười thầm một tiếng.

Sao người của Long gia lại đành lòng xem một nữ nhi đáng yêu như vậy làm công cụ cho gia tộc, tùy ý hi sinh?

Nghĩ đến đây, Ôn Bình bỗng nhiên bị cắt ngang mạch suy nghĩ.

Bởi vì lối ra Khúc Cảnh thông đạo đã trở nên vô cùng lớn.

Rộng gần trăm trượng!

Cao trăm trượng!

Đồng thời cũng vì tinh thần lực của hắn đã cảm ứng được mấy vạn người trong Khúc Cảnh thông đạo!

Mấy vạn người ngồi trên trăm chiếc chiến thuyền trùng trùng điệp điệp tràn vào trong Khúc cảnh thông đạo, đang đi tới lối ra Khúc Cảnh thông đạo.

Bình Luận (0)
Comment