Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1178 - 【Vip】 Thu Hoạch Tương Đối Khá, Muốn Vào Triều Thiên Hạp

【VIP】 Thu hoạch tương đối khá, muốn vào Triều Thiên Hạp 【VIP】 Thu hoạch tương đối khá, muốn vào Triều Thiên Hạp

Khi nào thì quân tiên phong của Già Thiên Lâu đánh ra tới?

Bọn họ không biết.

Cho nên thở mạnh cũng không dám.

Nhưng mà lúc này, Ôn Bình lại lộ ra ý cười, sau đó lại vung đũa phép lên, lúc này, tử khí lan tràn lối ra Khúc Cảnh thông đạo.

Ám Lưu Tịch Diệt lại xuất hiện.

Hắc Liêm nơi tay, sau đó xông vào trong Khúc Cảnh thông đạo.

“Bốn người, đừng hòng có ai chạy thoát, ngoan ngoãn trở thành công cụ đi!”

Khi Ám Lưu Tịch Diệt ra trận, tất cả đều đã chú định.

Bốn đánh bốn, bốn người Dạ Nhất hoàn toàn không có phần thắng.

Nếu như bọn họ trốn?

Dĩ nhiên Ám Lưu Tịch Diệt sẽ đuổi theo không bỏ.

Sao có thể thả cho công cụ chạy thoát dễ dàng như vậy được!

Quả nhiên, kèm theo nguy hiểm là kỳ ngộ vô hạn.

Nếu như đi địa ngục vong linh tìm nửa bước Thiên Vô Cấm, không biết phải tìm tới khi nào.

Già Thiên Lâu đánh tới, trực tiếp đưa cho mình bảy tám cái.

“Tông chủ, thế nào?”

Long Nguyệt ở bên cạnh vội vàng hỏi.

“Hai mươi vạn quân tiên phong đầu tiên của Chiến bộ đi vào Khúc Cảnh thông đạo gần như chết hết, còn thừa lại bốn vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm của Chiến bộ... không, năm vị. Cái tên này còn dám trở về!” Ôn Bình lập tức lệnh cho Ám Lưu Tịch Diệt giải quyết Thiên Hải trước.

“Mới đó đã giết hai mươi vạn quân tiên phong của Chiến bộ?” Long Nguyệt nhịn không được thán phục một tiếng.

So với Trần Hiết thì phản ứng của nàng lớn hơn.

Bởi vì nàng sinh ra và lớn lên ở Triều Thiên Hạp, biết Già Thiên Lâu mạnh mẽ đến mức nào.

Ôn Bình lạnh nhạt nói: “Chỉ là hai mươi vạn quân tiên phong của Chiến bộ mà thôi, đối với bọn họ thì Khúc Cảnh thông đạo này chính là một con đường tắt nối thẳng đến Hồ Thiên Địa chúng ta, nhưng cũng là tử địa của bọn họ. Cho dù là Trấn Nhạc Cảnh hay là nửa bước Thiên Vô Cấm, bị đánh vào Khúc Cảnh thì đều sẽ chết chìm trong đó! Cho nên, ngươi không cần ngạc nhiên như vậy.”

Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của hắn, Long Nguyệt không biết nên nói cái gì.

Sau đó lại nghe Ôn Bình nói: “Lập tức hao tổn hai trăm ngàn người, chắc chắn người của Chiến bộ sẽ không từ bỏ ý đồ. Trần trưởng lão, đợi chút nữa ngươi trở về Tẫn Tri Lâu một chuyến, chế tạo nhiều thêm một chút Hắc Ảnh, ta cần chúng nó tiến vào trong Khúc Cảnh thông đạo? Giám thị cường giả của Già Thiên Lâu.”

Trần Hiết đáp: “Tông chủ, còn có hai Hắc Ảnh đang nhàn rỗi. Nếu tình huống bắt buộc thì có thể điều từ Hồng Vực tới.”

“Không đủ.”

“Tông chủ? Chúng ta không có nhiều thi thể của cường giả Địa Vô Cấm như vậy để chuyển hóa.”

“Có!”

Ôn Bình dứt lời, phi thuyền vọt thẳng vào trong Khúc Cảnh thông đạo.

Vào Khúc Cảnh thông đạo? Sau đó lại lao vào trong Khúc Cảnh, vọt tới chỗ đám thi thể đang trôi trong Khúc Cảnh.

“Cường giả Địa Vô Cấm chết trong Khúc Cảnh không ít? Ngươi cần bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.” Ôn Bình chỉ một đống thi thể đang trôi như bèo phía trước.

Ngàn vạn cường giả Chiến bộ, thi thể bọn họ trôi theo dòng Khúc Cảnh.

Giống như là lá rụng trong sông.

Cho dù trước kia bọn họ huy hoàng bực nào, mạnh mẽ cỡ nào, nhưng trong Khúc Cảnh, bọn họ nhỏ bé không khác gì bụi trần.

Nhiều cường giả chết trong Khúc Cảnh như vậy, ít nhiều gì cũng là một loại trải nghiệm trước này chưa từng có với những người chưa từng tới sa trường như bọn họ.

Hai người Trần Hiết, Long Nguyệt nhìn một màn phía trước, cả buổi không thể bình tĩnh.

Ngay lúc Ôn Bình khống chế phi thuyền bắt đầu vớt thi thể của cường giả Địa Vô Cấm, Ám Lưu Tịch Diệt đã ngăn cản Thiên Hải đến báo tin.

Một lưỡi hái vung qua, trực tiếp đánh Thiên Hải rơi vào trong Khúc Cảnh.

“Không!”

Thiên Hải kinh hô một tiếng.

Sau đó mắt thấy mình sắp rơi vào Khúc Cảnh, bị Khúc Cảnh nuốt hết.

Muốn bay?

Không bay lên được.

Muốn bơi?

Hoàn toàn không có tác dụng gì.

Trong chớp mắt thì đã bị Khúc Cảnh cuốn tới hơn trăm thước, sau đó bị Khúc Cảnh Chi Thủy nuốt mất sinh mệnh.

“Cái này...”

“Nửa bước Thiên Vô Cấm.”

Hai người Trần Hiết nhìn cảnh này, lại cảm thán một tiếng nữa.

Ôn Bình nói tiếp: “Trước mặt Khúc Cảnh, không vào Thiên Vô Cấm thì cuối cùng chỉ là sâu kiến. Cho nên, chúng ta phải có lòng kính nể với thế giới này.”

Trước kia Ôn Bình không nói ra được loại lời như vậy.

Nhưng mà thời gian nói cho hắn, người, suy cho cùng vẫn nên có lòng kính sợ.

Ít nhất trước khi vô địch thì phải có!

Hai người Trần Hiết gật gật đầu? Cũng rất tán thành.

Theo sau đó, dưới ánh nhìn soi mói của ba người, chỉ thấy bốn người Dạ Nhất sụp đổ trong nháy mắt khi mà Thiên Hải bị Ám Lưu Tịch Diệt một lưỡi hái đánh vào trong Khúc Cảnh.

Trước có ba người Thiên Hành.

Sau có Ám Lưu Tịch Diệt.

Như vậy không phải là chết chắc rồi sao?

“Chúng ta hợp lực lao ra, bằng không thì không một ai có thể sống nổi.”

“Đi!”

Lúc này, bốn người quyết định, lập tức từ bỏ đối kháng ba người Thiên Hành, điên cuồng phóng tới chỗ Ám Lưu Tịch Diệt.

Dùng hết sức.

Đồng thời cũng bật hết hỏa lực.

Sát chiêu mạnh nhất đánh tới Ám Lưu Tịch Diệt.

Nhưng mà suy cho cùng thì Ám Lưu Tịch Diệt cũng là tồn tại từng giết chết Yêu Thần năm trăm chín mươi chín năm tu vi, dưới Thiên Vô Cấm thì không ai là đối thủ của hắn.

Hắc Liêm nâng lên, bổ vào công kích của bốn người.

Mạnh mẽ ngăn cản thế công của bốn người, đồng thời Hắc Liêm còn đập vào Dạ Nhất.

Đồng thời, thế công của ba người Thiên Hành cũng đến.

Trong lòng Dạ Nhất hơi hồi hộp một chút, biết mình xong chắc rồi.

Vừa nghiêng đầu, chỉ thấy ba người còn lại đã bỏ rơi hắn, tiếp tục phóng tới Ám Lưu Tịch Diệt.

Dạ Nhất cười thảm một tiếng, chấp nhận sự thật này.

“Không ngờ được ta sẽ chết ở nơi quỷ quái như thế này!”

Nói xong, Hắc Liêm hạ xuống.

Công kích của ba người Thiên Hành cũng đánh vào người Dạ Nhất.

Mặc dù không chí tử nhưng lại đánh Dạ Nhất bay ra khỏi Khúc Cảnh thông đạo.

Chết đã là chuyện chắc chắn!

Nhưng mà Dạ Nhất chết cũng không phải không có hiệu quả, ít nhất hắn cũng tranh thủ được cơ hội chạy trối chết cho ba người còn lại.

Bình Luận (0)
Comment