Ba người đã vọt tới bên hông Ám Lưu Tịch Diệt, vọt qua ải Ám Lưu Tịch Diệt.
Trong nháy mắt khi vượt qua được Ám Lưu Tịch Diệt, ba người đều vui vẻ.
Bởi vì chỉ cần cho bọn họ thêm mấy hơi thì bọn họ hoàn toàn có thể bắt lấy cơ hội này mà chạy ra khỏi Khúc Cảnh thông đạo.
Dù sao Khúc Cảnh thông đạo cũng không phải là dài đằng đẵng.
Với tốc độ của bọn họ thì chỉ cần mười hơi là đủ để lao ra ngoài.
Nhưng mà một giây sau, sắc mặt ba người đột nhiên thay đổi.
Một chiếc chiến thuyền từ trong Khúc Cảnh vọt ra, sau đó nằm ngang ở giữa đường lui của bọn họ, hoàn toàn chặn hết đường lui của bọn họ.
Thiên Hải.
Dạ Nhất.
Hai người này lại xuất hiện ở hai bên chiến thuyền, ngăn cản bọn họ.
“Thiên Hải?”
“Dạ Nhất!”
Ba người kinh thanh kêu gào.
Bởi vì hai người đều đã chết.
Bây giờ lại sống lại, đứng ở chỗ này lần nữa, đồng thời ngăn cản đường đi của bọn họ!
“Ba vị, nếu đã tới thì hà tất phải đi vội vã như vậy chứ? Muốn vĩnh sinh không? Bổn tông chủ có thể ban cho các ngươi... nhưng mà trước khi lấy được vĩnh sinh thì các ngươi phải chết trước đã.”
Ôn Bình hơi cười nói ra mấy câu nói đó.
Nụ cười này còn khiến cho cho người ta sợ hãi hơn cả đao kiếm.
Ba người nhìn gương mặt tươi cười này, tâm trạng hỏng bét.
Giờ phút này bọn họ mới hiểu được, hóa ra không phải là ba người Thiên Hành làm phản.
Mà là giống như mấy người Thiên Hải, bởi vì bị giết cho nên mới biến thành thứ như là khôi lỗi.
Khi ba người nhận ra được vấn đề này thì hai người Thiên Hải đã giết tới đây.
Khí thế lúc này mạnh hơn vừa rồi không chỉ một chút.
Tình huống giống hệt như ba người Thiên Hành.
Ba người dựa lưng vào nhau, rơi vào trong tuyệt vọng.
“Các ngươi sẽ chết!”
“Các ngươi sẽ chết dưới gót sắt của đại quân Chiến bộ ta!”
“Bất Hủ Tông các ngươi dám đối nghịch với Già Thiên Lâu, chắc chắn sẽ vạn kiếp bất phục!”
Ba người không dám uy hiếp Ôn Bình.
Ôn Bình từ chối cho ý kiến, cười cười, không có nói tiếp.
Tinh thần không đầu hàng của ba người đáng được khen ngợi.
Nhưng vẫn phải chết.
Một giây sau, Ám Lưu Tịch Diệt và đám người Thiên Hành giết tới.
Công kích của năm người, cộng thêm Hắc Liêm của Ám Lưu Tịch Diệt, trực tiếp đánh ba người ra khỏi Khúc Cảnh, phòng ngự của ba người hoàn toàn không chịu nổi một đòn.
Một phút đồng hồ sau, ba người lại về tới Khúc Cảnh thông đạo.
Nhưng mà hai mắt đã trắng bệch.
Không còn là người sống.
Bên cạnh, Long Nguyệt nhìn thấy một màn này thì cả buổi không thể bình tĩnh lại được, đồng thời trong lòng bạo phát ra mong mỏi mãnh liệt, nhịn không được hỏi: “Tông chủ, đây là ma pháp gì?”
“Ma pháp cấm kỵ.”
Ôn Bình lạnh nhạt trả lời một câu.
Sau đó thấy được vẻ chờ mong trên mặt Long Nguyệt thì nói thêm một câu: “Pháp Sư Tháp có, ngươi chậm rãi tìm.”
Long Nguyệt lập tức vui vẻ.
Đột nhiên có ý nghĩ phải đi Pháp Sư Tháp ngay bây giờ.
Ôn Bình lại nói.
“Tất cả lên đi.”
Lúc này, tám người Thiên Hành nhảy lên phi thuyền, lại đâm vào trong Khúc Cảnh.
Vơ vét thêm mười mấy thi thể của cường giả Địa Vô Cấm, Ôn Bình lái phi thuyền về tới Hồ Thiên Địa.
“Tổng cộng có một trăm thi thể của cường giả Địa Vô Cấm, tất cả đều chuyển hóa thành Hắc Ảnh, năm mươi cái đưa đến đầu bên kia Khúc Cảnh thông đạo, năm mươi cái khác ngươi tự sắp xếp. Tóm lại, ta muốn nắm giữ toàn bộ động tác của quân tiên phong của Chiến bộ.”
Ôn Bình ném tàng giới chứa thi thể của cường giả Địa Vô Cấm cho Trần Hiết, sau đó đưa mắt nhìn vào Khúc Cảnh thông đạo, nhìn cả buổi không có dời mắt.
Thắng lợi này chỉ là thắng lợi ngắn ngủi.
Suy cho cùng thì Già Thiên Lâu vẫn quá to lớn.
Trần Hiết cầm lấy tàng giới, khom người nói: “Tông chủ yên tâm, có những Hắc Ảnh này, chúng ta đủ để hoàn toàn giám thị động tĩnh quân tiên phong của Chiến bộ. Mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều chạy không thoát khỏi lòng bàn tay của chúng ta!”
Trần Hiết dứt lời, bay ra khỏi phi thuyền.
Được truyền tống trận tiếp dẫn về Bất Hủ Tông.
Sau khi Trần Hiết đi, Hoài Không bay tới, đầu tiên là hỏi thăm tình huống với Long Nguyệt một chút, sau khi biết được kết quả thì nhẹ nhõm rất nhiều.
Nhưng mà hắn cũng không có hạ lệnh giải trừ yêu lực đại trận với với mạch trận.
Trước khi hoàn toàn giải quyết mối nguy, Hoài Không biết nên giữ vũng cảnh giác mọi lúc.
Lúc này Ôn Bình còn đang nhìn chằm chằm Khúc Cảnh thông đạo, nhưng mà cũng không im lặng nữa.
“Chúng ta không thể ngồi chờ chết.”
Nói xong, Long Nguyệt và Hoài Không đồng thời sửng sốt.
Tông chủ nói như vậy là có ý gì?
Không thể ngồi chờ chết?
Chẳng lẽ chủ động xuất kích?
Ngay lúc hai người còn đang nghi hoặc thì đã nghe được tiếng Đao Ma xa xa.
Hắn hóa thành kinh hồng trắng đen xen kẽ cuồng tiếu bay tới, khí thế hùng hổ.
Khí tức nửa bước Thiên Vô Cấm lộ rõ.
Khi hắn tới gần, đại quân Yêu tộc và thành viên của Thiên Địa Minh phía dưới, cả đám đều lộ vẻ vui mừng.
Lại một vị cường giả đỉnh cao tới!
Phần thắng của bọn họ lớn hơn!
“Nếu như bây giờ Đao Ma trưởng lão đối đầu với bọn người Thiên Hành thì sợ là đã không đơn giản là thực lực ngang nhau nữa.”
Hoài Không cảm thán một tiếng.
Ôn Bình nói tiếp: “Nếu không phải thời gian không cho phép thì lúc này hắn phải đang trùng kích Thiên Vô Cấm mới đúng.”
Vừa dứt lời, hai mắt Long Nguyệt và Hoài Không đều tràn đầy hâm mộ.
Thiên Vô Cấm.
Là cường giả đỉnh cao chân chính ở Triều Thiên Hạp!
Ai không muốn vào?
Sau một khắc, Đao Ma đứng trước phi thuyền.
“Tông chủ, còn chưa đánh tới sao?”
“Đợt tấn công thứ nhất của Quân tiên phong của Chiến bộ đã kết thúc, nhưng mà bọn họ có thể tiến hành đợt tất cả thứ hai bất cứ lúc nào, trong khoảng thời gian tiếp theo, ngươi thủ ở đây.”
“Tông chủ, thuộc hạ có một ý nghĩ liều lĩnh, xin tông chủ đồng ý.”
“Liều lĩnh? Ngươi nói.”
Ôn Bình cũng muốn nghe một chút xem Đao Ma lại có ý định gì.
Đao Ma nhếch miệng cười một tiếng, sau đó lộ vẻ điên cuồng, nói: “Thuộc hạ muốn trực tiếp giết đi qua, tiến vào ranh giới của Già Thiên Lâu! Để cho bọn họ nhìn một chút, để cho bọn họ biết một chút, người của Bất Hủ Tông cũng không dễ bắt chẹt như vậy!”
Nói xong, Hoài Không và Long Nguyệt nhịn không được mà cạn lời với ý tưởng điên cuồng này của Đao Ma.
Cũng chỉ có Đao Ma dám điên cuồng như vậy.