Bốn đạo hư ảnh màu đen trăm trượng ngưng tụ sau lưng bọn họ, hư ảnh này, có cầm cự thương trong tay, thương như kình thiên trụ. Có tay cầm cự phủ, tỏa ra khí thế sục sôi như muốn khai sơn. Có ngưng tụ hắc trảo khổng lồ, chộp lấy Thập Tự Đao Ý đang phóng tới...
Oanh ——
Oanh ——
Khi chúng nó đập vào Thập Tự Đao Ý, chỉ ngăn cản được Thập Tự Đao Ý trong một hơi ngắn ngủi, sau đó bị chém vỡ.
Trong nháy mắt khi mạch thuật của bốn người bị phá, tất cả đều sắc mặt đại biến.
“Không ổn!”
“Bốn người hợp lại cũng không đỡ được mạch thuật Thiên cấp này!”
Trong nháy mắt, sắc mặt bốn người đại biến, bốn phương tám hướng đột nhiên hiện ra đủ loại mạch thuật đập vào Thập Tự Đao Ý.
Mười chín đạo mạch thuật lưu phái Địa cấp thượng phẩm đập tới mới đánh tan được Thập Tự Đao Ý.
Thấy mình được cứu, bốn người này mới sợ hãi không thôi, thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa mới thở dài một hơi thì thấy Thập Tự Đao Ý phô thiên cái địa từ trên trời đánh xuống, giống như già vân tế nhật.
Hai mươi ba người đồng thời tập trung nhìn qua, mạch môn cùng chấn động.
Phanh ——
Phanh ——
Phanh ——
“Cùng tiến lên!”
—— ——
Theo một người hét lớn một tiếng, hai mươi ba người bắt đầu điên cuồng phóng thích mạch thuật oanh kích Thập Tự Đao Ý phô thiên cái địa mà đến.
Bầu trời bỗng nhiên biến sắc.
Nhiều loại mạch thuật che đậy nửa bầu trời.
Khiến cho vô số người vì đó mà líu lưỡi, vì đó mà kinh ngạc tán thán không thôi.
Tuy chiến đấu diễn ra trên bầu trời nhưng hai mươi bốn người dùng mạch thuật đối oanh nhấc lên trùng kích to lớn cũng khiến cho đại địa không ngừng rung động, giống như là đang có địa chấn.
Rất nhiều phòng ốc ở rìa Di Thiên Thành xuất hiện từng vết rách dữ tợn trên vách tương, khiến cho mấy người trong nhà hoảng sợ chạy ra ngoài.
“Một người chiến hai mươi ba vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm mà vẫn không rơi vào thế hạ phong, cường giả của Bất Hủ Tông giết tới này cũng quá mạnh mẽ đi chứ?”
“Chiến Thần của Chiến bộ chắc cũng không mạnh mẽ như thế chứ? Chiến Thần của Chiến bộ mặc dù là vô địch dưới Thiên Vô Cấm, nhưng suy cho cùng thì vẫn song quyền nan địch tứ thủ, nhiều lắm cũng chỉ có thể chống lại mười người cùng cảnh giới?”
“Các ngươi còn có tâm tư quan tâm chuyện này hả. Nếu còn tiếp tục đánh như vậy nữa thì sợ là Di Thiên Thành cũng bị phá hủy. Chúng ta còn chưa hủy diệt được Bất Hủ Tông thì Di Thiên Thành đã bị phá hủy trước rồi...”
“Nếu như Di Thiên Thành bị phá hủy thật, Chiến bộ, Già Thiên Lâu đều mất hết mặt mũi. Chỉ sợ người trong toàn bộ Triều Thiên Hạp đều sẽ chế giễu chúng ta.”
“Vậy năm vị Chiến Thần của Chiến bộ đâu rồi?”
“Tại sao bọn họ còn chưa ra tay?”
“Còn không ra tay nữa thì Di Thiên Thành sẽ bị phá hủy thật.”
Nói xong!
Cửa thành Di Thiên Thành bỗng nhiên phát ra một tiếng răng rắc, nứt ra một đường rộng chừng bằng một ngón tay, sau đó bắt đầu lan tràn, đồng thời càng ngày càng rộng.
Ngay lúc vết rách càng ngày càng lan rộng ra, một đạo Thánh Quang Đao Ý bất ngờ rơi trúng cửa thành Di Thiên Thành.
Oanh!
Cửa thành.
Người xung quanh cửa thành
Toàn bộ tiêu vong dưới môt đao này.
Bất Hủ Tông chưa huỷ!
Cửa thành Di Thiên Thành sập trước!
Giờ khắc này, Chiến bộ, Di Thiên Thành triệt để biến thành trò cười cho toàn bộ Triều Thiên Hạp.
Trăm năm.
Ngàn năm.
Bọn họ sẽ bị người ta giễu cợt không thôi.
Cảnh tượng này cũng được Hắc Ảnh truyền về Tẫn Tri Lâu, Trần Hiết nhìn thấy cảnh này thì trong lòng đã nghĩ được tiêu đề cho tờ Bất Hủ Nhật báo thứ nhất ở Hồ Thiên Địa.
Hắn đã có thể tưởng tượng đến cảnh hình tượng này được Bất Hủ Nhật báo truyền khắp toàn bộ Hồ Thiên Địa, người trong Hồ Thiên Địa sẽ hưng phấn như thế nào.
Hưng phấn này sẽ không bị bất kỳ yếu tố nào quấy nhiễu, cho dù là đa số thế lực và người không thích Bất Hủ Tông cũng đều sẽ rất hưng phấn.
Bởi vì Bất Hủ Tông thắng lợi đại biểu cho Hồ Thiên Địa thắng lợi.
Cũng đại biểu cho thế lực ở Hồ Thiên Địa quật khởi, từ giờ sẽ không còn bị hạn chế ở bên ngoài Hồ Thiên Địa nữa.
Đây là một bước nhỏ của Bất Hủ Tông.
Nhưng lại là một bước dài của toàn bộ Hồ Thiên Địa!
Nói làm là làm, lúc này, Trần Hiết dùng Truyền Âm Thạch liên hệ thành viên của Tẫn Tri Lâu đang ở Hồng Vực, dùng tốc độ nhanh nhất thông qua truyền tống trận điều động rất nhiều nhân thủ tiến vào Hồ Thiên Địa, bắt tay vào việc in tờ Bất Hủ Nhật báo đầu tiên ở Hồ Thiên Địa.
Hồ Thiên Địa không lớn, cho nên Trần Hiết hoàn toàn không lo lắng chuyện điều một chút nhân thủ có thể dùng tới Hồ Thiên Địa sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch mở rộng ở Triều Thiên Hạp.
Hơn nữa Hồ Thiên Địa vốn là đại bản doanh của hắn, nhân thủ ban đầu cũng rất nhiều. Chỉ cần hoàn thành Bất Hủ Nhật báo trước sáng ngày mai là được, như vậy thì hắn có thể cam đoan sáng ngày mai, mỗi một thành trong Hồ Thiên Địa đều sẽ có Bất Hủ Nhật báo.
Tin tức Bất Hủ Tông thắng trận đầu cũng sẽ truyền khắp toàn bộ Hồ Thiên Địa trong sáng sớm ngày mai, từ đó xây dựng nền móng cho mọi người trong Hồ Thiên Địa sùng kính Bất Hủ Tông.
Nền móng này rất quan trọng.
Bởi vì Bất Hủ Tông cắm rễ ở Hồ Thiên Địa.
Nói một cách khác, cho dù đối với người trong Hồ Thiên Địa, Bất Hủ Tông là tồn tại như thế nào thì vẫn là thế lực trong Hồ Thiên Địa.
Không phải thế lực đến từ bên ngoài!
Nếu như xây dựng được nên móng sùng kính này, sau đó gieo hạt giống gia nhập Bất Hủ Tông trong lòng tất cả mọi người.
Khi hạt giống này bắt đầu nảy mầm, tương lai có thể liên tục không ngừng cung cấp đệ tử trung thành, hơn nữa còn là một lòng vì tông môn.
Điểm này Triều Thiên Hạp không thể làm được.
Bởi vì Triều Thiên Hạp có quá nhiều thế lực, người cũng quá nhiều, dẫn đến mỗi người đều có nhiều lựa chọn.
Chỗ này không chọn ta thì sẽ có chỗ khác chọn ta!
Đây cũng là nguyên nhân tại sao chỉ cần diệt cường giả đứng đầu thế lực ở Triều Thiên Hạp thì cái thế lực này sẽ tự nhiên tan rã.