Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1191 - 【Vip】 Tam Long Hội Tụ

【VIP】 Tam Long hội tụ 【VIP】 Tam Long hội tụ

Khôi Thanh nghe nói như vậy thì lông mày run lên, nhớ tới thủ hạ đã chết của mình cũng đau lòng một hồi, lúc này, hắn từ bỏ ý nghĩ trực tiếp giết chết Đao Ma, nói: "Vậy thì quyết định như vậy đi. Giết hắn như vậy đúng là lợi cho hắn quá rồi!"

Trong bụi mù.

Phanh ——

Loạn thạch nổ tung.

Đao Ma nhảy lên một cái, xua tán bụi bặm, sau đó đứng trên đống loạn thạch.

Hắn sờ cánh trái đã gãy của Thiên sứ, sau đó hai mắt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Ý muốn tái chiến!

Nhưng vào lúc này, Đao Ma đột nhiên ngừng lại.

Sau đó tự lẩm bẩm một câu.

"Tông chủ, ngài có thể đừng đi ra sớm như vậy không? Để cho ta đánh với bọn họ thêm một chút nữa đi."

Giọng Ôn Bình vang lên: "Sau này ngươi muốn đánh sao cũng được, hôm nay giải quyết bọn họ trước. Địch tới đánh, bổn tông chủ không muốn để cho hắn sống lâu thêm chút nào.”

"Tông chủ, vậy có thể giữ lại một hai ngươi cho ta hay không? Bây giờ trong người ta vẫn còn sót lại phần lớn dược lực của Phá Kính Đan, mặc dù dược lực còn lại không đủ để giúp ta mở ra cái mạch môn thứ năm nhưng đủ để cho ta tiếp tục duy trì Thiên Sứ Chi Thân thêm ba bốn canh giờ nữa."

Đao Ma khẩn cầu.

Trước kia, hắn ngay cả một vị Chiến Thần cũng không gặp được, bây giờ năm vị Chiến Thần sống sờ sờ đứng trước mặt, hắn thực sự không muốn bỏ qua cơ hội giết Chiến Thần.

Sau khi nghe Đao Ma khẩn cầu, Ôn Bình xuyên thấu qua vách ngăn Khúc Cảnh nhìn lên năm người Khôi Thanh đang phẫn nộ trên bầu trời, sau đó trầm giọng nói: "Khôi Thanh có thể để cho ngươi, nhưng mà nhớ kỹ để cho hắn toàn thây. Còn nữa, sau khi giết Khôi Thanh thì số cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm còn lại của Chiến bộ cũng không cần giữ lại. Xâm lấn Hồ Thiên Địa, Già Thiên Lâu nhất định phải trả giá một chút."

"Tông chủ yên tâm, chỉ cần cho ta chút thời gian thì ta có thể giải quyết từng người bọn họ. Tông chủ, cứ quyết định như vậy đi, Khôi Thanh cho ta!" Đao Ma vui vẻ, vận chuyển lực lượng Thiên sứ, bắt đầu khôi phục cánh gãy của mình.

Chỉ trong ba cái hô hấp ngắn ngủi, cánh gãy tái sinh.

Nhưng mà bây giờ Thiên Sứ Chi Dực đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nhìn thì mặc dù vẫn thánh khiết như cũ nhưng lại có thêm mấy phần khí tức Tu La.

Đột ngột.

Giọng Khôi Thanh giống như sấm sét từ trên trời giáng xuống, kết thúc cuộc nói chuyện giữa Đao Ma và Ôn Bình.

"Nếu còn có giúp đỡ thì kêu ra hết đi!"

Đao Ma chậm rãi ngẩng đầu, ngước mắt nhìn Khôi Thanh trên bầu trời, bất đắc dĩ cười nói:

"Khôi Thanh, đợi chút nữa ngươi sẽ vì câu nói của ngươi bây giờ mà hối hận. Ta vốn định van cầu tông chủ cho ta thêm chút thời gian so chiêu với các ngươi thêm một chút, thật không ngờ ngươi phản đối trước. Được rồi được rồi, vậy thì ta cũng lười xin. Dù sao thì tông chủ cũng đã đồng ý giao ngươi cho ta."

"Tông chủ? Tông chủ Bất Hủ Tông sao? Hóa ra hắn cũng không phải là một con rùa đen rúc đầu, chỉ biết tránh sau lưng người khác."

Nói đến tông chủ Bất Hủ Tông, Khôi Thanh không thèm quan tâm cười cười.

Hắn biết nội tình của tông chủ Bất Hủ Tông, chỉ là một tiểu nhân vật bị cường giả Thiên Vô Cấm cưỡng ép nâng đỡ thôi.

Nói là tông chủ Bất Hủ Tông, phong quang vô hạn, suy cho cùng thì chỉ là một cái khôi lỗi, một tiểu nhân vật bị đẩy ra làm tấm bình phong xuất hiện trước mặt mọi người thôi.

Đám người Vạn Chi cũng dứt khoát hai tay chống nạnh, dáng vẻ mong đợi.

"Kêu tông chủ của ngươi ra đi, đừng núp nữa. Nếu dám giết vào địa bàn của Già Thiên Lâu ta, giấu đầu lộ đuôi như con chuột làm gì?"

"Ôn Bình, ngươi ra đi!"

Theo bốn người Vạn Chi khiêu khích, Đao Ma bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng là bốn đứa ếch ngồi đáy giếng!

Sau một khắc, một giống như vang lên.

Chính là giọng của Ôn Bình.

"Bổn tông chủ chờ các ngươi đã một hồi."

Khi giọng Ôn Bình từ trong lối vào Khúc Cảnh thông đạo vọng ra, hơn mười vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm còn sót lại lập tức quay người nhìn chằm chằm lối vàoKhúc Cảnh thông đạo.

Mười mấy người đồng thời trận địa sẵn sàng đón quân địch, vây lối vào lại.

Nhưng mà Khôi Thanh lại phất phất tay, ra hiệu cho bọn họ tản ra.

"Không cần chặn, để cho hắn ra! Chỉ sợ hắn sẽ giống như một con rùa đen rút đầu, thấy chúng ta thì không dám ra."

Khôi Thanh dứt lời, mười mấy người mới tản ra.

Nhưng mà cũng không đi xa, để đề phòng khi rơi vào tuyệt cảnh thì Đao Ma sẽ không đột nhiên xông vào trong Khúc Cảnh thông đạo nữa.

Lúc này, người của Chiến bộ, người của Di Thiên Thành đều nhìn về lối vào Khúc Cảnh thông đạo, trong hai mắt tràn đầy lửa giận.

Mặc dù toàn bộ Di Thiên Thành và tổn thất của Chiến bộ đều do Đao Ma tạo thành, nhưng Đao Ma thuộc về Bất Hủ Tông.

Người thật sự gây ra những chuyện này là tông chủ Bất Hủ Tông!

Không có mệnh lệnh của tông chủ Bất Hủ Tông thì Đao Ma sẽ không vọt vào địa bàn của bọn họ.

Không có tông chủ Bất Hủ Tông bồi dưỡng thì Đao Ma chỉ có chút danh tiếng ở sa trường không thể trở nên mạnh mẽ như bây giờ được.

Cho nên người của Chiến bộ cũng được, người của Di Thiên Thành cũng được, bọn họ còn hận tông chủ Bất Hủ Tông hơn cả Đao Ma.

Sau một khắc, phi thuyền từ trong Khúc Cảnh Hà cách Khúc Cảnh thông đạo không xa chậm rãi bay lên, hiện ra trước mặt tất cả mọi người.

Tất cả mọi người tập trung nhìn tới.

Bọn họ nhìn chằm chằm Ôn Bình, trong nháy mắt nhớ kỹ dáng vẻ của Ôn Bình.

Hóa ra hắn chính là tông chủ Bất Hủ Tông.

Có chút khác với tưởng tượng của bọn họ.

Trong đầu của bọn họ, một tông mạnh mẽ như Bất Hủ Tông, tông chủ không nói là lão đầu mấy trăm tuổi thì ít nhất cũng trên trăm tuổi.

Có thuật trú nhan?

Hay là tuổi không lớn thật?

Trong lúc bọn họ còn đang ngờ vực vô căn cứ thì Khôi Thanh ánh mắt như đao nhìn chằm chằm Ôn Bình, trong giọng nói mang theo một chút ngoài ý muốn, mở miệng nói: "Ôn Bình, không ngờ ngươi dám ra đây thật."

Bình Luận (0)
Comment