Tình huống mà bọn họ không muốn xảy ra cuối cùng vẫn xảy ra.
Sơn Thiên Hỗn chết!
Tuy biết Long tộc mạnh mẽ nhưng không ngờ Sơn Thiên Hỗn lại vẫn lạc dưới long trảo của Hắc Long trong thời gian ngắn như thế.
Cứ như vậy, áp lực của bốn người bọn họ tăng thêm mấy lần.
Thậm chí gấp trăm lần!
Bởi vì cho dù là Hắc Long đi giúp người nào thì cũng là đã kích mang tính hủy diệt với Chiến bộ bọn họ.
"Nguy rồi, chuyện sợ xảy ra nhất cuối cùng vẫn xảy ra." Khôi Thanh vừa tránh né Đao Ma truy kích vừa mặt xám như tro lẩm bẩm, sau đó tầm mắt rơi vào Đao Ma đuổi theo không bỏ sau lưng.
Đao Ma đáng chết!
Đúng là một tên điên!
Nếu không phải hắn không muốn sống quấn lấy mình, còn sử dụng ra mạch thuật mạnh mẽ rất có thể đã đến Thiên cấp, cực khó đối phó thì hắn hoàn toàn có thể rút một tay ra đi giúp Sơn Thiên Hỗn.
Nếu có hắn hỗ trợ thì Sơn Thiên Hỗn có thể thoát hiểm, không đến mức chết dưới trảo Hắc Long nhanh như vậy.
Đột ngột.
Một đạo kinh hồng màu đen từ trong bụi dày phóng lên tận trời, sau đó lơ lửng ở giữa không trung, liên tục gào thét.
Chính là Minh Giới Hắc Long Vương!
Giết chết Sơn Thiên Hỗn, bây giờ nó đang chiến ý tăng vọt, cho nên phát ra từng tiếng gầm gừ khiêu khích tất cả mọi người.
Chuyện này khiến cho sắc mặt bốn người Khôi Thanh trở nên khó coi, trong lòng càng thêm thấp thỏm.
Rõ ràng là Hắc Long cảm nhận được cảm xúc sợ hãi trong lòng những người dưới chân, cũng cảm nhận được trong lòng bốn tên Chiến Thần thấp thỏm lo lắng, cho nên nó liên tiếp gầm thét với bọn họ.
Cuối cùng gào lên một tiếng trùng thiên, đồng thời trong nháy mắt khi cúi đầu thì trực tiếp phun ra phô thiên cái địa Hắc Long Viêm, bao phủ dân chúng của Di Thiên Thành và cường giả Chiến bộ dưới chân.
Sơn Thiên Hỗn còn không chịu nổi Hắc Long Viêm đốt cháy chớ nói chi là những Trấn Nhạc Cảnh, Địa Vô Cấm đó.
Những người đó dính là chết chắc!
Chạm vào là chết ngay lập tức!
"Đi!"
Cho đến khi Ôn Bình lên tiếng thì Hắc Long mới ngừng đồ sát những người đang hốt hoảng chạy trốn đó.
Ánh mắt Ôn Bình rơi vào Cảnh Vô Tính, sau đó nói: "Đi giúp Băng Long Vương giết Cảnh Vô Tính trước, tốc chiến tốc thắng. Những người đó cũng chỉ như sâu kiến với ngươi, không cần thiết lãng phí thời gian."
Dứt lời.
Hắc Long không phun ra Hắc Long Viêm nữa.
Cảnh Vô Tính thì run lên bần bật ——bị hù dọa.
Trong đầu hắn chỉ có một câu hỏi.
Tại sao là hắn?
Chẳng lẽ Khôi Thanh, Vạn Chi và Bộ Tân không phải là mục tiêu lớn như hắn sao?
Mắt thấy Hắc Long quay qua nhìn hắn gào thét từng cơn, có thể nhào tới bất cứ lúc nào lúc nào, Cảnh Vô Tính vội vàng quay qua nhìn Khôi Thanh hô: "Khôi huynh, chúng ta không thể đánh như thế nữa. Thiên Hỗn huynh mất rồi, bây giờ chúng ta bốn đánh năm, không chỉ không chiếm ưu thế mà còn biến thành mục tiêu sống. Nếu bất cứ người nào trong chúng ta tổn thất nữa thì chắc chắn sẽ gây ra tổn thất nghiêm trọng cho Chiến bộ.”
Nghe Cảnh Vô Tính tham sống sợ chết nói muốn lùi bước, đối mặt với Mộc Long nghiền ép, Vạn Chi cũng kiềm chế không được vội vàng nói tiếp: "Chúng ta cầu viện đi, mất mặt cũng tốt hơn mất mạng nhiều!"
Nói xong, Mộc Long quất đuôi đánh Vạn Chi lui trăm trượng, khi Vạn Chi còn chưa kịp ổn định thân hình thì lại quất một cái đuôi, đánh bay Vạn Chi.
Thời khắc này, Vạn Chi giống như là một trái bóng.
Bị Mộc Long chơi đùa trong lòng bàn tay!
Hết cách rồi.
Đối với long thân đạt đến cảnh giới Yêu Tổ của Mộc Long, nếu muốn giết Vạn Chi thì quá dễ dàng.
Hoàn toàn sẽ không có bất kỳ ngoài ý muốn gì.
Nhưng mà bởi vì chỉ có long thân đạt đến cảnh giới Thiên Vô Cấm, Mộc Long không hoàn toàn có được lực lượng Thiên Vô Cấm, cho nên vẫn cần thời gian để giết chết Vạn Chi.
"Còn dám phân tâm nói chuyện?" Mộc Long lạnh giọng quát khẽ một tiếng, cường độ đuôi rồng quất ra lại tăng cường mấy phần.
Nhìn cảnh này, trong lòng Cảnh Vô Tính càng thấp thỏm hơn.
Dựa theo cục diện bây giờ, tiếp tục nữa thì rất có thể tất cả bọn họ đều sẽ chết ở đây.
Chưa xuất sư đã chết?
Không!
Hắn không muốn chết!
Tương lai hắn còn có thể bước vào Thiên Vô Cấm, chết ở đây, hắn thực sự không cam tâm.
"Khôi huynh, nếu như ngươi còn không đưa ra quyết định thì ta chỉ đành rút lui khỏi Di Thiên Thành. Thiên Hỗn huynh đã chết, ta cũng không muốn chết ở đây!"
Cảnh Vô Tính liên tục hò hét, nhất là khi Hắc Long gia nhập chiến trường, liên hợp với Băng Long cùng khi dễ hắn, Cảnh Vô Tính kêu càng kịch liệt hơn.
Khôi Thanh thấy thế thì cũng không dám yêu cầu xa vời chuyện giữ được mặt mũi gì nữa, chỉ mong tình thế không tiếp tục chuyển biến xấu, vội vàng trấn an Cảnh Vô Tính đã bắt đầu hốt hoảng: "Cảnh Vô Tính. . . Cảnh huynh! Cố chống, ta sẽ liên hệ cho Khương tiền bối ngay. Ngươi chỉ cần giữ vững một khắc đồng hồ là được!"
Nói xong, Khôi Thanh quả quyết bóp nát tín vật mà Khương tiền bối cho hắn.
Phanh ——
Tín vật vỡ ra, một đạo lưu quang màu đỏ thắm nhưu con rắn nhỏ chui vào không gian bích chướng, tan biến trong Khúc Cảnh Chi Thủy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Sau khi bóp nát tín vật, tâm trạng thấp thỏm vì Sơn Thiên Hỗn chết đi của Khôi Thanh cũng bình tĩnh trở lại.
Giới mà Khương tiền bối sáng tạo cách Di Thiên Thành không xa, nếu như Khương tiền bối nhận được tin tức, sau đó dùng tốc độ cao nhất chạy đến thì chỉ cần một khắc đồng hồ ngắn ngủi là tới.
Một khắc đồng hồ sau, bọn họ sẽ có thể sống sót.
Đồng thời thay đổi thế cục!
Thấy Khôi Thanh trấn an, Cảnh Vô Tính chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn, đồng thời quay đầu nhìn Băng Long Vương và Hắc Long Vương đang đuổi sát một chút, sau đó liên tục cười khổ, nói: "Một khắc đồng hồ, sao ta có thể chống đỡ được. . ."
Cùng lúc đó, nghe Khôi Thanh nói như vậy, hai người Vạn Chi, Bộ Tân cũng bắt đầu chiến thuật kéo dài thời gian.
Bọn họ cũng chỉ trốn!
Tuyệt đối không chọi cứng với Mộc Long, Ám Lưu Tịch Diệt và Minh Giới Hắc Long Vương, Băng Long Vương.
Đương nhiên, bao gồm cả Khôi Thanh!
Đầu phi thuyền, nhìn thấy cảnh này, Ôn Bình thất vọng lắc đầu, nói: "Bây giờ mới bắt đầu cầu viện? Vốn nghĩ đám Chiến Thần của Chiến bộ các ngươi sẽ có chút tiền đồ, không ngờ chỉ như vậy thôi?"