Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1198 - 【Vip】 Muốn Chạy Trốn, Vậy Thì Để Cho Các Ngươi Trốn!

【VIP】 Muốn chạy trốn, vậy thì để cho các ngươi trốn! 【VIP】 Muốn chạy trốn, vậy thì để cho các ngươi trốn!

Có thể nói như vậy, nếu như năm vị Chiến Thần của Chiến bộ này có một chút xíu cốt khí, kêu gọi trợ giúp trễ một chút thì Ôn Bình có niềm tin để cho mấy người Mộc Long giết sạch toàn bộ bọn họ.

Nếu như năm vị Chiến Thần gần như vô địch dưới Thiên Vô Cấm bỏ mình, có thể nói đây là một đả kích to lớn tới Chiến bộ của Già Thiên Lâu.

Bọn họ ngã xuống, có thể dùng để cảnh cáo toàn bộ Già Thiên Lâu.

Người phạm Bất Hủ Tông, tất sát!

Nếu muốn báo thù, vậy thì sẽ phải bỏ ra cái giá còn lớn hơn hôm nay nữa!

Đồng thời cái chết của bọn họ còn có thể để cho Ôn Bình có thêm mấy cỗ thi thể có thể điều khiển, chiến lực đỉnh tiêm của Bất Hủ Tông lại có thể tăng lên một lần nữa.

Đáng tiếc.

Bọn họ không có cốt khí như vậy.

Sau khi cái tín vật đó vỡ vụn, dự tính của Ôn Bình cũng hóa thành sông biển.

Mặc dù một khắc đồng hồ cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt nhưng mà trong thời gian này, mấy người Mộc Long cũng không thể giết chết bốn người Khôi Thanh đã không còn ý chí chiến đấu, một lòng muốn trốn.

"Khôi Thanh, nếu các ngươi ưa thích trốn tránh, như vậy bổn tông chủ dứt khoát để cho các ngươi trốn đủ." Ánh mắt Ôn Bình ngưng lại, khóa chặt Cảnh Vô Tính đang bị Minh Giới Hắc Long Vương và Lẫm Đông Băng Long Vương truy kích: "Vậy thì giết ngươi trước!"

Lúc này, Ôn Bình tâm niệm vừa động.

Tuyên bố mệnh lệnh!

Mộc Long, Ám Lưu Tịch Diệt từ bỏ truy kích Vạn Chi, Bộ Tân!

Ngược lại, bắt đầu vây quét Cảnh Vô Tính, muốn giết chết Cảnh Vô Tính trong thời gian ngắn nhất!

Trong nháy mắt khi mệnh lệnh được ban bố, Mộc Long dừng lại không đuổi theo nữa, nhanh chóng quay đầu, mắt rồng màu xang lục khóa chặt Cảnh Vô Tính đang bay xuyên qua biển mây. Sau đó hóa thành một đạo lưu quang xông thẳng lên trời, vọt tới chỗ Cảnh Vô Tính.

Lúc này, Vạn Chi bị Mộc Long truy sát hoàn toàn không có lấy lại tinh thần.

Hắn hoàn toàn không có nhận ra được Mộc Long đã không đuổi theo hắn nữa.

Bởi vì sợ mất mật cho nên Vạn Chi vẫn dùng tốc độ cao nhất bay trên bầu trời, thỉnh thoảng xông vào mây trời, thỉnh thoảng xuyên qua rừng núi.

Cùng lúc đó, Ám Lưu Tịch Diệt cũng ngừng truy kích Bộ Tân, quơ Hắc Liêm to lớn xông vào mây trời chém về phía Cảnh Vô Tính, phong tỏa hướng chạy trốn xuống của Cảnh Vô Tính.

Giống vậy, một lòng chỉ nghĩ trốn, dùng chuyện này để kéo dài thời gian, Bộ Tân cũng chưa kịp phản ứng.

Hai người nhận ra được Mộc Long và Ám Lưu Tịch Diệt đang truy kích bọn họ đã chuyển dời mục tiêu là nhờ có một tiếng hét của Khôi Thanh.

"Hai người các ngươi còn trốn cái gì!"

"Mắt mù, cảm giác cũng mù theo?"

Khôi Thanh mắng một tiếng như vậy, hai người mới hậu tri hậu giác ngừng lại, vừa quay đầu lại thì quả nhiên không thấy Mộc Long và Ám Lưu Tịch Diệt, lúc này mới như trút được gánh nặng.

Cuối cùng cũng không đuổi theo nữa.

Giải thoát rồi!

Ngay lúc hai người thở dài một hơi thì Khôi Thanh lại kinh hoảng hô lên: "Nguy rồi, bọn họ muốn hợp lực đối phó Cảnh huynh."

Vạn Chi và Bộ Tân ngơ ngẩn, còn chưa kịp nhìn về phía Cảnh Vô Tính thì đã nghe được một tiếng vang thật lớn ở trên bầu trời nơi rất xa.

Oanh ——

Khi hai người nhìn về phía Cảnh Vô Tính thì chỉ thấy được hình ảnh Cảnh Vô Tính giống như sao băng rơi xuống đất.

"Cảnh huynh!"

"Cảnh huynh!"

Hai người kinh hô, vẻ mặt như trút được gánh nặng biến mất không còn chút gì.

Đúng là Yêu Thần của Bất Hủ Tông không truy kích hai người bọn họ nữa nhưng lại vây chặt quanh Cảnh Vô Tính.

Một đánh một, Cảnh Vô Tính còn không thể chiếm thượng phong.

Huống chi là một đánh bốn!

Như vậy thì cục diện sẽ là thế nào?

Hai người biết rõ hơn ai hết!

Ngay lúc hai người mặt lộ vẻ kinh hãi thì nghe được một tiếng kêu.

"Cứu —— "

Rơi xuống dưới, Cảnh Vô Tính chỉ kêu được một chữ, một ngụm máu nóng xông lên cổ họng, khiến cho những chữ sau đó hắn không gào ra được.

"Làm sao bây giờ?"

"Cứu hay là không cứu?"

Hai người Bộ Tân và Vạn Chi đưa mắt nhìn nhau, trên mặt lộ ra vẻ xoắn xuýt, tiến thối lưỡng nan.

Đi giúp?

Vậy thì có khác gì đưa tới tận cửa.

Không đi giúp?

Cảnh Vô Tính chắc chắn phải chết.

Hai người đưa mắt nhìn nhau hai hơi, sau đó trong đầu lập tức xuất hiện một ý nghĩ, đưa mắt nhìn Khôi Thanh đang bị Đao Ma đuổi theo chém.

"Khôi huynh, chúng ta làm như thế nào?"

"Khôi huynh?"

Hai người này hỏi một câu, khiến cho Khôi Thanh đang bị Đao Ma đuổi theo chém bối rối. Quay đầu nhìn Đao Ma vẫn như một kẻ điên đuổi theo không buông tha, lại đưa mắt nhìn Cảnh Vô Tính đã rơi xuống đất, trong lòng Khôi Thanh vừa tức vừa gấp.

"Biết thời gian không nhiều, cho nên tập trung tất cả lực lượng đối phó một mình Cảnh Vô Tính, dáng vẻ như là muốn giết Cảnh Vô Tính trước khi cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu chúng ta tới, hoàn toàn không cho chúng ta có cơ hội kéo dài thời gian. Ôn Bình, ngươi thật ác độc!"

Khôi Thanh nhìn Ôn Bình trên phi thuyền một cái, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải, rơi vào tình thế tiến thối lưỡng nan.

Ngay lúc ba người Khôi Thanh lưỡng lự, Minh Giới Hắc Long Vương lại sử dụng Diệt Thế Hắc Long Đạp, vọt thẳng xuống Cảnh Vô Tính bên dưới.

Khí thế quen thuộc này.

Hình ảnh quen thuộc này.

Khiến cho ba người Khôi Thanh vì đó thất kinh.

"Là chiêu đã giết chết Sơn Thiên Hỗn!"

"Nguy rồi!"

Dưới tình thế cấp bách, Khôi Thanh vội vàng hô: "Vạn huynh, Bộ huynh, mau tới giúp ta chém giết Đao Ma. Chỉ có giết chết Đao Ma của Bất Hủ Tông thì chúng ta mới có một chút hi vọng sống. Đao Ma vừa chết, ba người chúng ta lại đi giúp Cảnh huynh, mặc dù không thể thắng nhưng lại có thể kéo dài đến khi Khương tiền bối đến!"

Hai người Vạn Chi, Bộ Tân hiểu ý, cũng biết đây là biện pháp duy nhất.

Hiện tại hai người bọn họ chi hi vọng Cảnh Vô Tính có thể chống đỡ lâu một chút.

Nếu không thì không chỉ Cảnh Vô Tính không sống được.

Bọn họ cũng sẽ có nguy hiểm.

Dù sao Cảnh Vô Tính vừa chết thì mục tiêu của những Yêu Thần của Bất Hủ Tông đó sẽ là bọn họ hoặc là một trong số bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment