Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1208 - 【Vip】 Lúc Đến Hung Hãn Bao Nhiêu, Bây Giờ Ngẩn Ngơ Bấy Nhiêu (2)

【VIP】 Lúc đến hung hãn bao nhiêu, bây giờ ngẩn ngơ bấy nhiêu (2) 【VIP】 Lúc đến hung hãn bao nhiêu, bây giờ ngẩn ngơ bấy nhiêu (2)

Sao cục diện bây giờ hoàn toàn không giống như suy nghĩ của hắn?

Hắn đến, không những không thể cứu vớt xu hướng suy tàn của Già Thiên Lâu, tiêu diệt tất cả kẻ địch tới đánh, ngược lại còn trơ mắt nhìn Cảnh Vô Tính chết trước mắt mình, đồng thời trơ mắt nhìn tọa kỵ của mình bị Mộc Long thôn phệ.

"Đi chết đi cho lão phu!" Một loại cảm giác biệt khuất và nhục nhã trước nay chưa từng có xông lên đầu, trong nháy mắt, lão giả họ Khương vọt mạnh tới chỗ Lẫm Đông Băng Long Vương.

Phanh ——

Ngũ mạch lại chấn.

Lão giả họ Khương một quyền đánh tới Lẫm Đông Băng Long Vương, hoàn toàn không cho Lẫm Đông Băng Long Vương có bất cứ thời gian và cơ hội phản ứng nào.

Oanh ——

Một quyền đánh xuống, Lẫm Đông Băng Long Vương bị đánh thành mảnh nhỏ, đồng thời còn bị ngọn lửa màu tím bao trùm trên nắm tay lão giả họ Khương đốt cháy sạch sành sanh.

Nhưng mà sau một khắc, một vết nứt dài mười trượng lại xuất hiện.

Tử khí tuôn ra, Lẫm Đông Băng Long Vương lại trùng sinh.

Lần này Lẫm Đông Băng Long Vương trùng sinh ở trên vùng trời phía trên đám tàn quân của quân tiên phong Chiến bộ đang ở cách xa chiến trường, sau khi sống lại, trong nháy mắt, Lẫm Đông Băng Long Vương phun ra một ngụm Băng Long Viêm xuống dưới, đông cứng toàn bộ quân tiên phong đang thất kinh của Chiến bộ.

Cho dù là Địa Vô Cấm thì cũng không kịp phát ra tiếng kêu thảm nào.

"Tiền bối, nó ở đó!"

Khôi Thanh kêu lên sợ hãi.

Lão giả họ Khương thấy cảnh này thì hoàn toàn bối rối.

Yêu Thần này là Bất Tử Chi Thân?

Sao giết rồi mà vẫn có thể trùng sinh?

Oanh ——

Dưới cơn nóng giận, lão giả họ Khương lại vọt mạnh ra, sau đó hung hăng một quyền oanh giết Lẫm Đông Băng Long Vương, nhưng mà suy cho cùng thì vẫn không cứu vãn được kết quả quân tiên phong của Chiên bộ bị toàn diệt.

Đang lúc lão giả họ Khương nhìn vô số quân tiên phong của Chiến bộ bị đông thành tượng băng, tiếng long ngâm của Lẫm Đông Băng Long Vương lại vang lên.

Lần này, Lẫm Đông Băng Long Vương xuất hiện ở trên vùng trời phía trên đám người đang chạy trốn của Di Thiên Thành.

Băng Long Viêm tái hiện!

Từng thành viên của Già Thiên Lâu đang che chở người của Di Thiên Thành rời xa chiến trường bị Băng Long Viêm nuốt mất, hóa thành tượng băng rơi xuống đất.

Phanh ——

Phanh ——

Sau khi rơi xuống đất, chia năm xẻ bảy.

Làm xong tất cả những chuyện này, Lẫm Đông Băng Long Vương trực tiếp hóa thành một sợi tử khí, quay về địa ngục vong linh, hoàn toàn không cho lão giả họ Khương có thời gian oanh ra quyền tiếp theo.

Nhưng mà, Lẫm Đông Băng Long Vương rời đi cũng không có khiến cho mọi người ở Di Thiên Thành hết sợ.

Bọn họ thấy các cường giả của Già Thiên Lâu bị giết, sợ hãi chạy tứ tán, hoàn toàn không có hưng phấn và tự tin khi lão giả họ Khương đến nhưng lúc nãy.

Bây giờ bọn họ chỉ còn lại có sợ hãi.

Và không tin tưởng cường giả Già Thiên Lâu.

Bọn họ không tin Già Thiên Lâu có thể bảo vệ tính mạng cho mình.

Cho dù là cường giả Thiên Vô Cấm đó!

"Cứu mạng!"

"Chạy mau, không thể tiếp tục ở lại nơi này. Người của Già Thiên Lâu hoàn toàn không đối phó được cường giả của Bất Hủ Tông."

Tiếng hò hét ồn ào như là sóng lớn.

Cảnh tượng này bị lão giả họ Khương nhìn thấy, hai người Khôi Thanh cũng nhìn thấy, nhưng mà ngoại trừ phẫn nộ và yên lặng thì bọn họ không làm được gì.

Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới, Yêu Thần của Bất Hủ Tông giết không chết.

Cho dù là cường giả Thiên Vô Cấm cũng không giết chết được bọn họ.

Hơn nữa bọn họ không cần thông qua Khúc Cảnh thông đạo cũng có thể nhẹ nhõm rời khỏi địa bàn của Già Thiên Lâu.

Thiên Vô Cấm đến cũng không có thay đổi được kết quả trận chiến tranh này.

Cuối cùng Di Thiên Thành vẫn không còn.

Quân tiên phong của Chiến bộ Già Thiên Lâu vẫn bị diệt toàn quân.

Lại là chưa xuất sư đã chết!

Nhìn hướng Lẫm Đông Băng Long Vương tan biến, lão giả họ Khương rơi vào trong ngạc nhiên, nghi ngờ: "Tại sao có thể như vậy, sao trong thiên địa này lại có được Yêu tộc có được Bất Tử Chi Thân? Mặc dù đây là thần thông mà ta chưa từng thấy nhưng rõ ràng yêu thể của hắn đã bị một quyền của ta đánh thành tro tàn, sao có thể ngưng tụ lại trong thời gian ngắn ngủi như vậy được."

Sống mấy trăm năm.

Hắn biết không ít bí mật, cũng nhìn thấy được dáng vẻ chân thực của cái thế giới này, còn từng gặp Yêu Hoàng chân chính ở Triều Thiên Hạp.

Chỉ sợ đó là Yêu tộc có huyết thống cao nhất trong toàn bộ Triều Thiên Hạp.

Vì giết hắn, lúc trước U Quốc dốc toàn bộ lực lượng, xuất động hơn hai mươi vị cường giả Thiên Vô Cấm.

Nhưng cho dù là Yêu Hoàng đó thì hắn cũng chỉ có được năng lực phục hồi vết thương nhanh chóng, có thể mọc lại tay cụt trong nháy mắt, khi bị đánh thành tro thì cũng không thể nào trùng sinh.

Nhưng mà tại sao con rồng này lại có được năng lực trùng sinh?

Còn có con Yêu Thần khói đen không biết tên đó nữa, rõ ràng hắn không có uy áp của yêu tộc đẳng cấp cao, chứng minh huyết mạch của hắn cũng không phải là yêu tộc cao đẳng, nhưng tại sao hắn cũng có được năng lực trùng sinh?

Ngay lúc lão giả họ Khương trăm mối vẫn không có cách giải thì bảy vị cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm của Chiến bộ từ đằng xa bay trở về.

Bảy người chưa đến, tiếng báo tin tới trước.

"Khôi Thanh đại nhân —— Vạn Chi đại nhân chết trận!"

Khi tiếng báo này truyền vào tai Khôi Thanh, Bộ Tân thì khiến cho sắc mặt hai người đột biến.

Bên cạnh, sắc mặt lão giả họ Khương cũng cứng lại, sau đó giận đến cả người đều run rẩy, kt, uy áp kinh khủng của Thiên Vô Cấm không tự chủ được mà khuếch tán ra, dọa cho hai người Khôi Thanh lông tơ dựng đứng!

Khôi Thanh thấy thế thì vội vàng hỏi rõ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bảy người gấp gáp đi tới trước mặt Khôi Thanh, không biết nên bẩm báo lại chuyện mới xảy ra như thế nào.

Khôi Thanh gầm một tiếng, chỉ một người trong đó: "Một mình ngươi nói!"

Tên cường giả nửa bước Thiên Vô Cấm bị điểm danh đó vội nói: "Hồi bẩm Khôi Thanh đại nhân, cường giả Yêu Thần của Bất Hủ Tông đó giết chết Vạn Chi đại nhân, sau đó không có đuổi giết chúng ta mà hóa thành khói đen biến mất không còn chút tăm hơi nào, cho dù chúng ta tìm kiếm như thế nào thì cũng không tìm được tung tích và một chút xíu khí tức nào của của bọn họ để lại. Giống như bốc hơi khỏi nhân gian vậy."

Bình Luận (0)
Comment