Dứt lời, bảy người đều cúi thấp đầu xuống.
Sợ Khôi Thanh, Khương tiền bối giận lây sang bảy người bọn họ.
Giờ phút này, Khôi Thanh nghe bộ hạ thuật lại xong thì thở dài một hơi, tràn đầy bất đắc dĩ và không biết làm sao.
Sau khi thở một hơi dài, Khôi Thanh trầm mặc.
Cục diện bây giờ đã hoàn toàn vượt quá tưởng tượng của hắn.
Vốn cho rằng Khương tiền bối đến thì có thể thay đổi thế cục, nhưng mà ai mà ngờ được thế cục không chỉ không có bị thay đổi mà tiếp tục chuyển biến xấu.
Một giây sau, khí tức khủng bố của lão giả họ Khương hoàn toàn bùng nổ ra.
Ngũ mạch cùng chấn động!
"Bất Hủ Tông!"
Gầm lên một tiếng, lão giả họ Khương vọt mạnh ra, chỉ riêng sóng khí do mạch môn rung động đã khiến cho đám người Khôi Thanh bay trăm trượng.
Khi lão giả họ Khương xuất hiện lại thì đã ở trước mặt Mộc Long.
Oanh ——
Mộc Long vội vàng không kịp chuẩn bị, bị một quyền oanh trúng.
Bay ngược ngàn trượng!
Đâm xuyên qua mấy chục ngọn núi mới dừng lại được.
Nhưng mà cảnh tượng khiến cho lão giả họ Khương càng phẫn nộ hơn xuất hiện.
Mộc Long vẫn lông tóc không thương!
. . .
Bất Hủ Tông.
Tẫn Tri Lâu.
Tán thưởng trận đại chiến khoáng thế này xong, Trần Hiết và Long Kha không nhịn được nhiệt huyết sôi trào.
Bọn Lẫm Đông Băng Long Vương rời đi, có ý là trận chiến tranh ở Di Thiên Thành này đã qua một giai đoạn.
Mộc Long muốn đi thì có thể đi bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ những chuyện trước đó, thân thể Yêu Tổ của Mộc Long cũng khiến cho Long Kha và Trần Hiết hoàn toàn không ngờ tới.
Mộc Long tiền bối không vào cảnh giới Yêu Tổ mà lại có thể mạnh mẽ chống đỡ công kích của Thiên Vô Cấm mà lông tóc không thương, chuyện này quá không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn tiếp một hồi, Long Kha nhịn không được cảm thán một câu: "Mộc Long tiền bối xem cường giả Thiên Vô Cấm của Già Thiên Lâu như bồi luyện."
Trần Hiết gật đầu, cũng cảm thán một câu: "Nếu như Mộc Long tiền bối trở lại cảnh giới Yêu Tổ thì không biết sẽ mạnh mẽ đến mức nào."
Vừa nói xong, Trần Hiết lại cực kỳ hưng phấn nói tiếp.
"Trận đại chiến này, ta muốn biểu hiện nó lại hoàn chỉnh trước mặt người trong Hồ Thiên Địa!"
"Nó nên bị tất cả mọi người ghi khắc!"
"Khi người trong Thiên Địa Minh và người trong Hồ Thiên Địa biết trận đại chiến xảy ra ở Di Thiên Thành này, chắc chắn bọn họ sẽ xem Bất Hủ Tông như thánh địa. Đám ngu xuẩn mất khôn của Bách Tông Liên Minh tuyệt đối không dám, cũng sẽ không có hai lòng với Thiên Địa Minh." Mới đầu đã rất hưng phấn, Long Kha bị Trần Hiết hưng phấn truyền cảm, càng thêm kích động.
Không giống như Trần Hiết, Long Kha hưng phấn ở chỗ.
Một là nếu như Long gia biết được trận đại chiến này thì toàn bộ Long gia đều không dám khinh thường Bất Hủ Tông, cho dù là cường giả Thiên Vô Cấm của Long gia thì cũng là như thế!
Tỷ tỷ được tự do cũng là chuyện dễ như trở bàn tay?
Hai là có Bất Hủ Tông, cuối cùng nàng cũng có thể thoát khỏi cái bóng của Long gia, không cần bị gia tộc khống chế cuộc sống, cũng có thể trở nên mạnh mẽ hơn mà không cần dựa vào Long gia.
Dù sao có vinh cùng vinh!
Ngay lúc Long Kha hưng phấn, Trần Hiết đột nhiên ra lệnh: "Long trưởng lão, trận đại chiến này đã sắp kết thúc, chuyện ngươi cần làm bây giờ là phải cam đoan sáng mai Bất Hủ Nhật báo có thể rắc xuống toàn bộ Hồ Thiên Địa, tin tức chiến thắng trận chiến này sẽ được người trong toàn bộ Hồ Thiên Địa biết được. Nhưng mà không cần phải nói ngay cho người trong Hồ Thiên Địa biết luôn kết quả của trận chiến này, tốt nhất là ngươi chia ra ba ngày ra báo."
Dứt lời, Trần Hiết lại cảm thán một câu: "Bởi vì nếu như nói luôn một lần về kết quả của trận đại chiến này cho người trong Hồ Thiên Địa biết thì sợ là bọn họ không tiêu hóa được."
Long Kha gật đầu.
Nàng hiểu được ý Trần Hiết.
Bởi vì trận đại chiến này quá mức kinh thế hãi tục, đã là đủ khiến cho cả U Quốc cũng sôi trào.
Chớ nói chi là Hồ Thiên Địa.
Hai mươi ba vị nửa bước Thiên Vô Cấm, ba vị Chiến Thần Chiến bộ của Già Thiên Lâu, còn có một Yêu Thần thực lực nửa bước Thiên Vô Cấm.
Lại thêm ba mươi vạn quân tiên phong của Chiến bộ!
Lực lượng này, đã đủ để tấn công một vực của U Quốc.
Cũng không phải là loại vực nhỏ như Hồng Vực.
Mà là loại vực lớn như là Nguyên Dương Vực!
Nhưng mà một lực lượng mạnh mẽ như vậy lại hao tổn trong tay Bất Hủ Tông, hơn nữa còn hao tổn trong tình huống có cường giả Thiên Vô Cấm tới tiếp viện.
Có thể nói là kinh thế hãi tục!
Sao Hồ Thiên Địa có thể tiêu hóa hết chuyện lớn kinh người như thế này trong vòng một ngày được?
Sau khi kinh hãi một phen, Trần Hiết nhanh chóng bình tĩnh lại.
Thứ nhất là bởi vì thời gian không đợi người.
Bên phía Nguyên Dương Vực có không ít chuyện cấp bách cần hắn đi xử lý, ngay cả Vực Chủ Phủ Hồng Vực cũng cần hắn tốn không ít công phu.
Thứ hai là hắn đã trải qua quá nhiều kinh ngạc, chứng kiến quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng nổi, cũng không còn giống như khi vừa mới gia nhập Bất Hủ Tông, cứ mỗi khi xảy ra chuyện khó tin thì lại khiến cho hắn mấy đêm không ngủ nổi.
Sau khi tỉnh táo lại, Trần Hiết vội nói: "Long trưởng lão, Bất Hủ Nhật báo ở Hồ Thiên Địa giao cho ngươi. Trước mắt các Thất Vực Đăng Thiên Bảng nhỏ trong Nguyên Dương Vực sắp kết thúc, ta phải đi qua đó một chuyến, nắm lấy cơ hội tuyên truyền Bất Hủ Nhật báo này."
"Xin Trần trưởng lão yên tâm, đợi chút nữa ta sẽ đi Thiên Địa Minh một chuyến, mượn lực lượng toàn bộ Thiên Địa Minh, cam đoan sáng sớm ngày mai Bất Hủ Nhật báo phát hành đúng giờ."
Long Kha đáp.
Trần Hiết lại nói: "Ừm, có Thiên Địa Minh, Bất Hủ Nhật báo truyền bá cũng không thành vấn đề. Nhưng mà tông chủ nói, truyền bá Bất Hủ Nhật báo không phải chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là mỗi một thiên văn chương trên đó. Ta tin hẳn là trong lòng Long trưởng lão đã tính toán rồi!"
Dứt lời, Trần Hiết rời khỏi Tẫn Tri Lâu.
Long Kha cũng không có ở lại tiếp tục quan sát chiến đấu trên vùng trời Di Thiên Thành, sau khi xuống lầu thì theo chân Trần Hiết đến ký túc xá.
Trong khu ký túc xá, Đao Ma đang ngồi ở bờ đầm nước băng bó miệng vết thương của mình, bên cạnh, Hoài Diệp và các đệ tử giúp đỡ, cau mày hỏi thương thế của Đao Ma đến từ đâu.
Bởi vì bọn họ cũng không nhìn thấy trận đại chiến trong địa bàn của Già Thiên Lâu.