Khi Trần Hiết và Long Kha cùng trở về, những trưởng lão còn lại trong tông môn cũng tới.
Khi nhìn thấy vô số vết thương to to nhỏ nhỏ trên người Đao Ma thì từng người đều kinh hãi không thôi.
Dù sao Đao Ma cũng là tồn tại mạnh mẽ nhất trong tông.
Hắn cũng bị thương thì kẻ địch mạnh mẽ tới mức nào?
"Đao Ma trưởng lão, rốt cuộc là ai làm cho ngươi bị thương thành như vậy?"
"Đao Ma trưởng lão, vết đao sau lưng ngươi nhìn thấy cả xương, ngươi xác định chỉ băng bó đơn giản như vậy thì được rồi sao?"
Tất cả trưởng lão lập tức xúm lại, cả đám đều lấy thiên tài địa bảo mà mình trân tàng trong tàng giới ra.
Thấy bọn họ quan tâm mình như vậy, Đao Ma chỉ lắc đầu từ chối ý tốt của mọi người.
Nói thật, đã sống nhiều năm như vậy, cho đến bây giờ còn chưa có nhiều người quan tâm hắn như vậy, đúng là khiến cho hắn có chút không thích ứng.
"Đa tạ chư vị quan tâm, chút thương thế này với ta thì không tính là gì, nhiều nhất hai ba ngày là có thể khôi phục. Hơn nữa không phải là còn có dược thiện của Hoài Diệp sao? Có nàng, chút thương thế này của ta hẳn là không tới hai ba ngày là có thể khôi phục được."
Đao Ma không còn dáng vẻ điên cuồng như khi đại chiến, hai đầu lông mày cũng không còn có chút sát ý nào, thậm chí còn có chút ngây ngô vô hại.
Ha ha ha.
Một trận cười vang, Long Kha và Trần Hiết nhìn cũng không biết làm sao.
Đây là Đao Ma trưởng lão điên cuồng, dữ tợn, kinh khủng sao?
Khi hắn rút đao thì cũng không phải là loại vẻ mặt này, cũng không phải là loại trạng thái này.
Trần Hiết bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Được rồi, mọi người đều tản ra trước đi, nên tu hành thì đi tu hành, chớ lười biếng. Bây giờ Đao Ma trưởng lão cần nghỉ ngơi, chuyện chăm sóc hắn hãy giao cho chúng ta. Nếu các ngươi muốn biết chuyện gì xảy ra thì đêm nay đi Quan Ảnh Thất, ta sẽ chiếu đoạn quay trận chiến của Đao Ma trưởng lão từ đầu đến cuối cho các ngươi xem."
Sau khi chúng đệ tử Bất Hủ Tông nghe nói như vậy thì mới dần dần tán đi.
Thế nhưng khi tán đi, vẻ kinh hãi trên mặt khi thấy thương thế của Đao Ma cũng không có tan biến.
Sau khi bọn họ lui đi, Đao Ma ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hiết, hỏi: "Trần trưởng lão, ngươi khẳng định ngươi muốn để cho bọn họ thấy trận đại chiến này? Bọn họ chỉ mới Thần Huyền Cảnh, Trấn Nhạc Cảnh, bọn họ thấy trận đại chiến này, biết được sự mạnh mẽ của kẻ địch của bọn họ thì sợ sẽ làm cho bọn họ sợ hãi."
"Có lẽ sẽ sợ hãi nhưng ta cảm thấy bọn họ cần phải biết tất cả những chuyện này, hơn nữa ta còn hi vọng bọn họ xem xong trận đại chiến với cường giả Già Thiên Lâu đó thì sau này sẽ biết kính sợ. Trên Địa Vô Cấm còn có Thiên Vô Cấm! Bây giờ Bất Hủ Tông đã có thể chống đỡ mưa gió cho bọn họ, nhưng sau này bọn họ vẫn phải đi tới thế giới rộng lớn hơn."
Trần Hiết dứt lời, lại đưa mắt nhìn hướng Tẫn Tri Lâu.
"Đây cũng là hi vọng của tông chủ, nếu không thì cũng sẽ không cho phép bọn họ cũng tham dự vào tử chiến với Già Thiên Lâu sau này."
Sau khi nghe Trần Hiết nói xong, Đao Ma hiểu ý gật đầu, những trưởng lão Bất Hủ Tông còn lại, ví dụ như là mấy người Tần Sơn cũng gật đầu.
Chỉ quan tâm Đao Ma vài câu, sau đó cũng đều rời khỏi khu ký túc xá, bắt đầu khổ tu.
Sau khi tất cả mọi người đi, Trần Hiết nhìn về phía Đao Ma, không tiếp tục nói chuyện khác nữa mà nói thẳng ra chuyện mà Ôn Bình dặn dò luôn.
"Đao Ma trưởng lão, thấy thương thế của ngươi không ảnh hưởng đến toàn cục thì ta cũng yên lòng. Vừa rồi khi tông chủ rời khỏi Tẫn Tri Lâu thì có lệnh, gọi ngươi tối nay đi Thính Vũ Các một chuyến." Khi truyền đạt lại, biểu cảm trên mặt Trần Hiết cực kỳ nghiêm túc: "Đao Ma trưởng lão, thực lực của ngài hẳn là sẽ nâng cao một bước!"
Sau khi Đao Ma nghe Trần Hiết nói xong thì lập tức hiểu được ý trong câu nói của hắn.
Khóe miệng hơi giương lên, nở một nụ cười đầy mong đợi.
Nói thật, khi cường giả Thiên Vô Cấm chém ra một kiếm đó, hắn cảm nhận cái gì là sức mạnh vĩ đại.
Cho nên hắn khát vọng có được sức mạnh lớn hơn.
Nhưng mà nếu dựa vào bản thân hắn thì không thể làm được trong thời gian ngắn được.
Chỉ có tông chủ có thể giúp hắn!
. . .
Thính Vũ Các.
Ôn Bình đứng ở hành lang trên tầng cao nhất của Thính Vũ Các, quan sát toàn bộ Bất Hủ Tông, trước mắt là địa đồ và tin tức kiến trúc của Bất Hủ Tông.
Pháp Sư Tháp, phòng xây dựng phi thuyền lần lượt bị mở ra.
Bởi vì Pháp Sư Tháp, phòng xây dựng phi thuyền nhất định phải thăng cấp.
Thứ nhất là bởi vì hiện tại ma pháp mà Pháp Sư Tháp có, cao cấp nhất chỉ là tứ giai.
Có thể thỏa mãn nhu cầu của đa số mọi người trong tông môn nhưng lại không thể thỏa mãn Đao Ma.
Sau khi Đao Ma bước vào Thiên Vô Cấm, cần ma pháp ngũ giai.
Nếu không thì khó mà miểu sát tên lão giả họ Khương!
Cũng khó đối phó mạch thuật Thiên cấp mà cấp Thiên Vô Cấm mới có thể tu luyện!
Thứ hai là bởi vì bây giờ Lưu Vân Giáp của phi thuyền có đẳng cấp phòng ngự cũng không mạnh lắm.
Có thể đỡ được hết thảy công kích dưới Thiên Vô Cấm nhưng lại không ngăn được cường giả Thiên Vô Cấm công kích.
Trước kia thì không cần gấp thăng cấp nó, có thể từ từ.
Dù sao sau này chắc chắn sẽ không thường dùng phi thuyền, bởi vì có truyền tống trận.
Nhưng bây giờ đã có cường giả Thiên Vô Cấm xuất hiện ở trong thế giới của hắn, dần dần có uy hiếp với hắn.
Nhất định phải đề phòng một phen!
Sau khi mở ra tin tức của hai cái kiến trúc, Ôn Bình chia nhau so sánh thời gian và tiêu hao để thăng cấp của cả hai.
Hệ thống nói: "Pháp Sư Tháp thăng cấp thì cần năm vạn danh vọng, chỉ cần bốn mươi tám giờ. Mà Lưu Vân Giáp thăng cấp thì là ba mươi giờ, cần tốn ba vạn danh vọng."
"Thời gian cần để thăng cấp không dài, nhưng sao danh vọng cần để thăng cấp lại đắt như thế?"
Ôn Bình vốn đang nghĩ là danh vọng của mình rất sung túc.
Còn lại mười mấy vạn danh vọng, đủ tiêu một thời gian.
Không ngờ chỉ thăng cấp Pháp Sư Tháp và Lưu Vân Giáp thì phải tiêu xài hơn phân nửa.