Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 123 - 【Vip】 Di Ngôn Của Mặc Nguyệt

【VIP】 Di Ngôn Của Mặc Nguyệt 【VIP】 Di Ngôn Của Mặc Nguyệt

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Đợi lần sau ngươi đến rồi nói. - Ôn Bình bật cười.

- Được.

Hoàn Sơn gật đầu, sau đó xoay người xuống núi.

Sau khi Hoàn Sơn rời khỏi, Ôn Bình lại nhìn về phía Tần Sơn, bất quá, liếc mắt một cái, ánh mắt lại rơi trên người Diệu Âm. Thấy được nàng vẫn giữ bộ dáng cúi đầu như cũ, đứng phía sau Tần Sơn.

Đúng loại người hầu tiêu chuẩn, hễ nói chuyện lớn tiếng một chút là đã vượt qua lôi trì.

Lúc này, Ôn Bình lạnh giọng nói:

- Diệu Âm, ngươi làm sao mà luyện được Luyện thể thập nhị trọng?

- Hả?

Diệu Âm nghệch mặt ra, không hiểu ý Ôn Bình là gì.

Ôn Bình lại hỏi:

- Ngươi gia nhập Bất Hủ Tông đã ba bốn canh giờ rồi, còn không nghĩ đi tu luyện?

- Đại nhân ở đây, ta sao lại...

Diệu Âm còn chưa nói hết, Ôn Bình đã cắt ngang:

- Nhớ kỹ, ngươi bây giờ là đệ tử Bất Hủ Tông. Ngươi nhìn xem, toàn bộ Bất Hủ Tông trừ ngươi có tâm tư đứng đây xem náo nhiệt, những người khác có chạy đến hay không? Chẳng lẽ bọn họ không cảm nhận được khí tức của Thông Huyền Cảnh? Nếu như gia nhập Bất Hủ Tông chỉ để chơi, vậy thì hiện tại ngươi theo Tần Sơn tiền bối xuống núi được rồi.

Diệu Âm bị Ôn Bình mắng một trận, có chút không biết làm sao.

Muốn phản bác, nhưng nhìn đến ánh mắt lạnh lùng của hắn, lời ra đến khóe miệng lại không cách nào phát ra được.

Tần Sơn thấy thế, liếc mắt nhìn Diệu Âm đang lúng túng, nói:

- Diệu Âm, ngươi đi làm việc của ngươi đi. Lão phu, một cái Thông Huyền Cảnh, không cần ngươi đi theo. Về phần đi xem thử tháp thí luyện, lão phu sẽ nhờ Ôn tông chủ mang đi.

-Dạ.

Diệu Âm gật đầu.

Lúc quay người rời khỏi, nàng liếc mắt nhìn Ôn Bình, một bộ ta không phục. Sau đó nhanh chóng đuổi theo bóng lưng Vương Bá, ra khỏi quảng trường.

Diệu Âm vừa đi, Tần Sơn lập tức nở nụ cười, nói:

- Ông tông chủ dụng tâm lương khổ.

Ôn Bình đáp:

- Nàng hiện không ở Phi Ngư Đảo, mà đang tại Bất Hủ Tông. Với tư cách là tông chủ, ta đương nhiên sẽ vì đệ tử ra mặt, ta hi vọng tại đây chỉ có đệ tử xuất sắc cùng đệ tử cố gắng xuất sắc, chứ không muốn xuất hiện loại quan hệ chủ tớ khom lưng cúi đầu kiểu đó.

- Ôn tông chủ có lòng tốt. Đáng tiếc là ngài không hiểu rõ Phi Ngư Đảo chúng ta. Gia tộc tuy không hạn chế tộc nhân gia nhập tông môn thế lực, nhưng Bất Hủ Tông quá nhỏ bé, không đủ thực lực giúp nàng cải biến thân phận. - Tần Sơn tiếc hận thở dài, sau đó đưa mắt nhìn Vu Mạch đi theo phía sau Diệu Âm.

Chợt, hắn nói:

- Ôn tông chủ, nghe Diệu Âm nói ngươi có một thứ gọi là tháp thí luyện, có thể học tập dị mạch mạch thuật?

- Dị mạch mạch thuật?

- Chính là thuật pháp phóng thích hỏa diễm, không phải dị mạch mạch thuật sao có thể điều động được ngũ hành nguyên tố?

Ôn Bình bừng tỉnh đại ngộ, nhìn vẻ mặt si mê của Tần Sơn, âm thầm cười, sau đó nói:

- Tần Sơn tiền bối, vấn đề của ngươi thứ ta không thể trả lời.

- Vì sao? - Tần Sơn ngây ra một lúc.

Ôn Bình đáp:

- Bởi vì ngươi không phải người Bất Hủ Tông. Ngươi đã ở Bất Hủ Tông gần 1 canh giờ, hiện tại cũng nên xuống núi. Nếu có việc gì thỉnh ngày mai hãy tới, bất quá, ngày mai ta không chắc chắn có ở đây.

Tần Sơn vội nói:

- Lão phu đã từng giúp ngươi, chẳng lẽ như vậy cũng không thể nể mặt một chút?

- Đối xử công bình, hơn nữa, ta cũng không cầu ngươi ra tay.

- Ta...

Tần Sơn bất đắc dĩ cười cười, nghĩ nghĩ quả thật là như vậy, nhất thời không phản bác được.

Nếu như hắn không ra tay giúp đỡ, a cẩu đã sớm động thủ nha, sẽ không lãng phí nhiều thời gian như vậy.

Một lúc sau, Tần Sơn cắn răng nói:

- Lão phu gia nhập Bất Hủ Tông, vậy đã được chưa?

Ôn Bình mừng thầm, sau đó yên lặng hỏi hệ thống:

- Hệ thống, Thông Huyền Cảnh gia nhập Bất Hủ Tông cũng thu phí 1000 kim tệ à?

Âm thanh hệ thống vang lên:

- Tạm thời sẽ không thay đổi, bất quá ngay khi Kí chủ thu vị Thông Huyền Cảnh đầu tiên, chế độ nhập môn phí sẽ tự động thay đổi.

- Biến đổi thành cái dạng gì?

- Thỉnh mỏi mắt chờ mong, nói tóm lại sẽ có phúc lợi.

Nghe đến đây, Ôn Bình bất đắc dĩ cười.

Chuyện hắn sợ nhất cuối cùng vẫn đến, sớm biết như vậy liền không hỏi.

Thông Huyền Cảnh muốn nhập tông, cái hệ thống này đòi tăng phí nhập môn, đây chẳng phải ngáng chân hắn sao?

- Ôn tông chủ!

Tần Sơn thấy Ôn Bình không đáp lại, vội hô lên một tiếng.

Ôn bình phục hồi tinh thần lại, nói lời xin lỗi, sau đó nói:

- Gia nhập Bất Hủ tông, có thể, trước giao1000 kim tệ phí nhập môn.

Nghe được câu này, Tần Sơn cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.

Nếu như hắn nói những lời này với nhị tinh tông môn, nói không chừng đám ngươi kia đã sớm cho kiệu tám người nâng đến mang hắn lên núi, hơn nữa còn cúng bái như tổ tông nữa kìa.

Bất quá, nghĩ đến thí luyện tháp của Bất Hủ Tông, Tân Sơn lại cười, hỏi:

- Nói vậy lão phu có thể mặc sức ở lại Bất Hủ Tông?

- Đương nhiên. - Ôn Bình đáp.

- Lão phu cũng phải có chức vị chứ hả?

- Trưởng lão thụ khóa, lâu lâu chỉ điểm cho đệ tử Bất Hủ Tông một chút là được.

...

Tại Thương Ngô Thành.

Hai người Tôn Qua quỳ gối trước giường Mặc Nguyệt. Dưới ánh nến chập chờn yếu ớt, bọn họ cúi thấp đầu, hoàn toàn không nhìn rõ mặt.

Liếc nhìn Mặc Nguyệt đã hấp hối, bờ môi tái nhợt như tuyết, hai người thở cũng không dám thở. Nhất là chứng kiến vẻ mặt tuyệt vọng của hắn, tim cả hai dâng lên cổ họng.

Đột nhiên, Mặc Nguyệt giãy dụa ngồi dậy, giận dữ quát lên, thanh âm khàn khàn tựa như đã nhiều này chưa uống nước:

- Trời muốn diệt ta.

Mặc Lâm liền bước lên phía trước đỡ lấy hắn, sau đó nói một câu mà chính bản thân cũng không tin:

- Phụ thân, đừng gấp, nhất định sẽ có biện pháp.

Hai mắt Mặc Nguyệt nhắm nghiền, chậm rãi nói ra sáu chữ:

- Đêm nay hoặc là đêm mai.

Mặc Lâm cùng hai người Tôn Qua biến sắc.

Bọn họ biết rõ Mặc Nguyệt muốn nói gì.

Chính là đêm nay chết hoặc đêm mai chết, tóm lại, đã sắp chịu đựng không nổi.

Mà Mặc Nguyệt vừa chết, Bách Tông Liên Minh Hội tự nhiên sẽ mất đi một cường giả Thông Huyền Cảnh, không thể nghi ngờ chính là tổn thất lớn.

Bất quá, Mặc Lâm dường như đã sớm tiếp nhận sự thật này. Chợt, nhìn về phía hai người Tôn Qua, mặc dù lúc đầu nhìn thấy cả hai, hắn đã kinh ngạc một trận, nhưng giờ nhìn lại, vẫn không hết kinh ngạc. Hắn vốn cho là hai vị Thông Huyền Cảnh lên núi xem như đại cuộc đã định, thật không ngờ trên Vân Lam sơn lại có đến ba vị Thông Huyền Cảnh.

Đội hình như vậy đã sắp vượt qua rất nhiều nhị tinh tông môn.

- Nhị vị đại nhân, các ngươi trước đi xử lý thương thế đi.

Mặc Lâm thở dài, sau đó bước đến đỡ hai người Tôn Qua.

Hai người vừa đứng lên, thương thế trên người càng thêm rõ ràng, toàn thân cao thấp đều là miệng vết thương, thậm chí có vết thương còn dính hạt sỏi to cỡ hạt gạo.

Sau khi đứng dậy, Tôn Qua thấp giọng nói:

- Thương thế không quan trọng, là vết thương ngoài da thôi. Chỉ tiếc là không thể mang Ôn Bình đến, chúng ta thật sự xấu hổ.

Tôn Qua cúi đầu, vì không muốn cho người khác chứng kiến vẻ mặt ảo não cùng thống khổ của hắn.

Tư Không Bạch tức thì ôm quyền, thỉnh tội với Mặc Nguyệt:

- Kính xin Mặc Nguyệt đại nhân trách phạt, thuộc hạ nguyện một mình gánh chịu tất cả trách nhiệm.

Mặc Nguyệt khoát khoát tay, sau đó chỉ thẳng lên nóc nhà, dùng một điểm khí lực cuối cùng mang theo sát ý, nộ khí cùng không cam lòng, nói:

- Tên Ôn Bình kia không muốn cho ta sống, ta đây cũng không cho hắn khôi phục Bất Hủ Tông. Ta đi rồi, phải chèn ép Bất Hủ Tông cho ta, nhất định phải xóa tên Bất Hủ Tông tại Đông Hồ, mang hắn đến trước mộ ta, chặt đầu.

- Dạ!

- Thuộc hạ nhất định không làm nhục sứ mạng!

Hai người Tôn Qua đồng thời lên tiếng.

Ngay khi hai người sắp ôm quyền quỳ suống, cánh tay đang chỉ thẳng lên trời của Mặc Nguyệt vô lực rơi xuống.

- Phụ thân!

- Đại nhân!

- Đại nhân!

Ba người đồng thời kinh hô, ba bước làm hai chạy đến trước giường, vịn mép giường, hoảng sợ nhìn Mặc Nguyệt trợn trừng mắt đi về cõi tây.

Mặc Nguyệt một đời kiêu hùng, không chết trong tay địch nhân, cũng không có được tôn nghiêm chết trong tay đại yêu.

Mà lại chết trên giường bệnh.

Haiz...

Thở dài một hơi, hai người Tôn Qua trầm mặc, lẳng lặng nhìn thời gian trôi qua, nhìn xem người bên ngoài xông vào phòng quỳ lại, nhìn Bách Tông Liên Minh Hội treo đèn lồng trắng, nhìn mọi người đặt thi thể Mặc Nguyệt tiền bối vào kim quan, cuối cùng, nhìn cỗ xe do Phong lưu mã kéo rời khỏi Thương Ngô Thành, từ từ mất hút trong đêm đen.

Âm thanh trục xe cũng dần dần tiêu tán.

Bên tai vẫn vang lên di ngôn của Mặc Nguyệt...

Bình Luận (0)
Comment