Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Đi dạo một vòng quanh Bất Hủ Tông, sau đó Tần Sơn theo Vu Mạch tiến đến trước Ký Túc Xá.
Ứng với câu Vô xảo bất thành thư (1), Tần Mịch cũng vừa từ Nhiễu sơn trở về, đang chuẩn bị đi tắm, đổi một thân y phục mới thì đụng phải Tần Sơn.
(1) Không hay, không khéo thì không thành sách. Ý chỉ sự trùng hợp đến bất ngờ.
Tần Mịch kinh hô một tiếng, trên mặt tràn đầy phẫn nộ:
- Tần thúc! Lúc ta rời khỏi Phi Ngư Đảo đã nói với ngươi như thế nào? Ngươi đã đáp ứng ta ra sao hử?
Tần Sơn vội giải thích:
- Thiếu chủ, ngài hiểu lầm, lão phu thật sự không đi theo ngài đến đây đâu.
- Vậy sao ngươi lại có mặt ở Bất Hủ Tông? - Tần Mịch thầm nghĩ: Ngươi biên đi, ta xem ngươi biên thành cái dạng gì. Vừa nãy không phải giấu đầu lòi đuôi à?
Tần Sơn đổ mồ hôi lạnh, đáp:
- Lão phu gia nhập Bất Hủ Tông làm trưởng lão thụ khóa, không ngờ lại gặp thiếu chủ ngài ở đây...
- Bớt đi!
- Thiếu chủ, ta không dối gạt ngài.
Nghe Tần Sơn giải thích, Tần Mịch vẫn bày ra bộ dáng: Ta tin ngươi mới là lạ.
Lúc này, Vu Mạch đứng bên cạnh lên tiếng:
- Ta làm chứng, lão gia hỏa này hiện là trưởng lão thụ khóa của Bất Hủ Tông, ngươi thấy hắn phải tôn xưng một tiếng trưởng lão.
Nghe Vu Mạch nói, Tần Sơn vội gật đầu phụ họa.
Lúc này, Tần Mịch mới dịu xuống, nói:
- Nếu đã như vậy, ta sẽ không truy cứu nữa. Vừa khéo, ta mang ngươi đi kiến thức một chút Bất Hủ Tông.
Thường nói thời tiết biến ảo khôn lường, nhưng thái độ của Tần Mịch còn bất ổn hơn, y hệt như trở bánh tráng, đảo mắt một cái đã nhe răng cười.
Kế đó, hắn bắt đầu giới thiệu với Tần Sơn Bất Hủ Tông bất phàm thế nào, vừa hay, lựa chọn Ký Túc Xá là nơi đầu tiên.
Nghe đến một ngày ở Ký Túc Xá phải trả 50 kim tệ, Tần Sơn phát ngốc.
- Thiếu chủ, ngay cả chỗ ở mà Bất Hủ Tông cũng đòi tiền?
Tần Mịch gật đầu:
- Trừ ăn cơm không tốn tiền ra, chỗ nào cũng phải trả tiền. Bất quá, đợi sau khi ngươi tiến vào Ký Túc Xá, ta cam đoan ngươi sẽ không cảm thấy thiệt thòi.
Tần Sơn ngượng ngùng cười, nói:
- Năm mươi kim tuy không nhiều lắm, nhưng là một cái chỗ ở của đệ tử cũng thu tiền, vậy còn ai dám nhập tông? Ký Túc Xá này, lão phu chắc không ngủ đâu.
Sau nửa nén hương.
Tần Sơn đứng trong khu Ký Túc Xá, cảm thụ Giao Long Nộ dũng mãnh tràn vào đầu, cười đến không ngậm miệng được.
Sóng âm mạch thuật nha, đây chính là thứ siêu việt ngoài ngũ hành nguyên tố. Tuy nói mạch môn bình thường cũng có thể phóng thích, nhưng loại mạch thuật này so với dị mạch mạch thuật càng hi hữu hơn.
Chớ nói 50 kim một ngày, 100 kim hắn cũng ở nha.
Tần Mịch đứng bên cạnh cười ha hả:
- Tần lão, không phải nói không ngủ sao?
- Lão phu nói sai, nói sai.
Tần Sơn mặt già đỏ lên, lúng túng tìm cớ giải vây.
Tần Mịch cười, nói:
- Được rồi, tự ngươi tìm phòng đi, ta đi tu luyện trước.
- Thiếu chủ đi thong thả.
Dứt lời, Tần Sơn liền đi vào một gian phòng trống. Tìm “cái ghế” ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhưng vừa ngồi, cả người bỗng nhiên lún xuống, dạo hắn thoáng cái nhảy dựng lên.
Bất quá, thử ngồi xuống lần nữa, mặt hắn giãn ra, một bộ hưởng thụ... Thật là một “cái ghế” tốt nha.
Nói chung, hắn rất hài lòng khu Ký Túc Xá, chỉ có điều, dường như ở đây tồn tại một phần khí tức đặc biệt, khiến cho hắn có hơi e sợ.
Đối với loại khí tức này, hắn đã đoán được phần nào, bất quá, lại không dám xác định ý nghĩ trong lòng.
Đêm dài người tĩnh, thừa dịp không có ai, rốt cuộc hắn kiềm chế không được, liếc mắt nhìn xuống thủy đàm.
Cả kinh lui về sau mấy bước.
Thật là đáng sợ!
Mắt ưng của hắn...
Vậy mà không thấy gì hết!
...
Sáng sớm hôm sau.
Trời vừa mờ sáng, bọn Dương Nhạc Nhạc đã chạy đến Tàng Thư Các, xúm lại trước cửa gỗ, sốt ruột chờ đợi.
- Sao tông chủ còn chưa tới mở thí luyện tháp?
Dương Nhạc Nhạc một bên sờ sờ cửa Tàng Thư Các, một bên trông mong Ôn Bình xuất hiện.
Thân là trưởng lão, Vân Liêu hiển nhiên không thể làm như Dương Nhạc Nhạc, hắn đứng sang một bên, khoanh tay trước ngực, từ từ nhắm hai mắt, không hề lên tiếng.
Lúc vừa rời giường, Tần Sơn không thấy ai, vội chạy khắp nơi tìm kiếm, men theo khí tức bản thân cảm ứng được, cuối cùng, hắn cũng tìm đến Tàng Thư Các.
Nhìn thấy Tần Mịch đứng trong đám người chờ đợi bên ngoài Tàng Thư Các, trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.
Sau đêm hôm qua, mọi người cũng đã biết vị tân trưởng lão này. Thấy Tần Sơn đến, bọn Dương Nhạc Nhạc vội hô:
- Tần trưởng lão!
- Thiếu chủ, các ngươi đây là...
Vừa dứt lời, không đợi Tần Mịch trả lời, liếc nhìn đám người xung quanh, thoáng cái, Tần Sơn biến sắc.
Một cái, hai cái, ba cái...
Sao lại nhiều tu sĩ Luyện thể có Vô cấu chi thể như vậy?
Hắn dám xác định, bản thân là Thông Huyền Cảnh, không có khả năng nhìn lầm Vô cấu chi thể.
Sau đó, ánh mắt ngưng tụ, bắt đầu làm chuyện tối qua quên làm: Dò xét cảnh giới của chúng đệ tử.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn phát hết hồn.
Một Luyện thể lục trọng, hai Luyện thể thất trọng, hơn nữa niên kỷ chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi gì đó.
- Chuyện này...
Tần Sơn xem như triệt để câm nín.
Khoan hãy nói đến Tàng Thư Các cùng khu Ký Túc Xá, hai thiên tài yêu nghiệt xuất hiện ở vô tinh tông môn... Ờ, vẫn tiếp nhận được.
Lúc này, Triệu Dịch đột nhiên từ hướng chủ điện chạy đến, mở miệng nói:
- Các vị sư huynh, trưởng lão, tông chủ bảo các người đi ăn cơm trước.
- Ăn cơm?
Đám người Dương Nhạc Nhạc lập tức ngẩn ra.
Sau đó nhao nhao phàn nàn:
- Lúc này là lúc nào mà Hoài Diệp còn làm bữa sáng? Không đi, đánh chết cũng không đi, ta ở chỗ này đợi tông chủ đến mở Thập tầng tháp thí luyện.
Nghe mọi người phàn nàn, Tần Sơn có hơi khó hiểu với cách làm của Ôn Bình:
- Ăn cơm à, hôm trước lão phu vừa ăn xong, sáng nay sao phải ăn nữa? Lão phu không đi, ở đây chờ cùng ngươi.
- Hì hì. - Dương Nhạc Nhạc nhếch miệng cười.
- Tông chủ nói nhân dịp ăn cơm sẽ quyết định danh ngạch tiến vào tháp thí luyện mỗi ngày.
Triệu Dịch vừa nói xong câu đó, Dương Nhạc Nhạc đã nhanh chân bỏ chạy.
- Xú tiểu tử! Vừa nãy còn nói không đi.
Tần Sơn tức giận mắng một tiếng, vội vàng đuổi theo.
...
Ngồi ở tầng hai, đồ ăn nhiều đến hoa mắt, hương khí bốn phía, chỉ liếc mắt là có thể khiến người thèm đến nhỏ dãi.
Tần Sơn nhìn một bàn đồ ăn trước mắt, thèm đến nỗi trong miệng đầy nước bọt. Nhìn một hồi, hắn quay sang Dương Nhạc Nhạc, hỏi:
- Tiểu tử, ngày nào Bất Hủ Tông cũng ăn ngon vậy à?
- Ừ.
Dương Nhạc Nhạc gật đầu, bất quá hắn không hề liếc mắt nhìn đến đồ ăn trên bàn.
Tần Sơn thấy mọi người không nghĩ đến ăn, thái độ có hơi loạn, thầm nghĩ trong lòng: Đồ ăn ngon như vậy mà không muốn ăn à? Tuy nói Thông Huyền Cảnh có thể nửa tháng ăn một lần, kể cả có là một tháng cũng không sao cả. Thế nhưng thức ăn vừa nghe mùi thôi đã bắt đầu chảy nước miếng, có ăn mỗi ngày cũng không cảm thấy đủ nha.
Tần Sơn nghĩ gì bọn Dương Nhạc Nhạc khẳng định không biết, hiện tại, bọn họ chỉ biết ngồi ngẩn người.
Bởi vì...
Đang đợi phân chia danh ngạch nha.
- Ăn đi.
Ôn Bình vừa dứt lời, Tần Sơn lập tức cầm đũa gắp lấy gắp để, chẳng khác nào một đầu sói hoang nửa tháng chưa ăn cơm, vừa ăn vừa hô:
- Ngon, quá ngon!
Thấy thế, Ôn Bình thầm cười, sau đó nói:
- Kể từ hôm nay, Tháp thí luyện sẽ áp dụng chế độ không lặp lại. Ngày đầu tiên: Diệu Âm, Tần Mịch, Vân Liêu. Ngày thứ hai: Triệu Tinh, Dương Nhạc Nhạc, Hoài Diệp. Ngày thứ ba: Triệu Dịch, Tần Sơn. Cho nên, hôm này sẽ là ba người Triệu Tinh nhập tháp.
- Được!
Dương Nhạc Nhạc vỗ tay khen hay, sau đó đắc ý nhích người đụng đụng Triệu Tinh, nói:
- Ngươi có đủ tiền không, không đủ mai ta về nhà cầm thêm, ta dưỡng ngươi.
- Cút! - Triệu Tinh lườm hắn một cái.
Có người vui mừng ắt có người buồn, chuyện này khiến Tần Mịch vốn định đoạt một danh ngạch cảm thấy thất lạc. Hắn còn định hôm nay đến tầng thứ nhất rửa nhục đấy.
Bất quá, hắn nhanh chóng nhận ra ngày thứ ba còn có một danh ngạch.
Liền nói:
- Tông chủ, danh ngạch còn lại của ngày thứ ba cho ta được không? Ta ra gấp ba.
Ôn Bình liếc mắt nhìn hắn, sau đó nhàn nhạt đáp:
- Đó là của ta.