Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Tần Mịch ngây ra một lúc, lúng túng ngồi xuống.
Đám người thấy cảnh này, buồn cười.
Ôn Bình không có để ý đến hắn, tiếp tục nói:
- Giảng Võ hội ngày mai là bắt đầu rồi, các ngươi đều chuẩn bị một chút. Nhạc Nhạc, Triệu Dịch, các ngươi mấy ngày nay vất vả một chút, ban ngày tạm thời không cần tu hành, đến chân núi Vân Lam sơn duy trì trật tự hiện trường. Tần trưởng lão, mặc dù ngươi mới tới, thế nhưng cũng phải tham dự!
- Giảng Võ hội?! - Tần Sơn hỏi.
Ôn Bình ứng tiếng :
- Đúng! Mục tiêu là những người dân bình thường của Thương Ngô thành, cùng những tu luyện giả không có cơ hội gia nhập tông môn, giúp bọn hắn chỉ ra một con đường tu luyện, đồng thời chỉ ra chỗ sai lầm cho những người đi sai đường. Những chỉ điểm này không vào tông môn bái nhập cường giả thì không có được!
- Tại sao phải đem thời gian lãng phí trên những người đó? - Tần Sơn có chút không hiểu.
Nói một câu khó nghe, bọn họ sống hay chết thì liên quan gì tới hắn?
Ôn Bình không có trả lời thắng vấn đề này, chuyển đề tài, nói:
- Chờ sau khi giảng võ hội kết thúc, ta sẽ nấu một trận sủi cảo khao mọi người!
- Lại có sủi cảo!
- Hoan hô!
Tần Mịch ở trong đám người reo hò, cực kỳ hưng phấn.
Bất quá Tần Sơn và Diệu Âm lại không hiểu mô tê gì, chỉ là sủi cảo mà thôi, có cái gì lại hưng phấn như vậy.
...
Trời về đêm.
Đám người dựa theo phân phó của Ôn Bình, đem những vật dụng cần thiết cho Giảng Võ hội đến thềm đá, chỉ đợi sáng mai là bắt đầu.
Cũng vào thời điểm này, La Nghị mò mẫm lên núi.
Lúc Ôn Bình đi đón hắn, thấy hắn đang cầm theo đèn lồng, thân thể mập mạp giãy giụa hướng đỉnh núi đi lên, thoạt nhìn như người què vậy. Không đành lòng thấy hắn leo thang lầu mệt mỏi như vậy, Ôn Bình trực tiếp thi triển Phương thốn thiên địa, đem mấy trăm bậc thang gom lại thành mười bậc hơn.
Người tới gần, kéo theo tiếng thở dốc nặng nề.
Không đợi La Nghị mở miệng trước, Ôn Bình cười hỏi một tiếng:
- La lão bản, trễ như vậy còn lên núi, vì sự tình Giảng Võ hội vào ngày mai sao?
- Ừm, ừ!
Bởi vì còn chưa thở xong, chỉ là gật gù, ừ ừ hai cái ứng tiếng.
Ôn Bình dẫn La Nghị hướng cái bàn đá bên cạnh quảng trường, vừa đi vừa nói :
- Ngồi bên kia nói đi!
La Nghị nhìn về phía cái bàn đá, sau đó đi theo, vừa đi vừa thở hổn hển, hỏi:
- Ôn tông chủ, những đồ vật kia cũng là chuẩn bị cho buổi Giảng Võ hội ngày mai sao?
- Phải!
La Nghị trầm mặc một hồi, nói:
- Ôn tông chủ, Giảng Võ hội lần này sợ rằng không mở được!
Ôn Bình ngẩng đầu nhìn vào mắt La Nghị, nghi hoặc:
- Tại sao?
- Hôm nay, bố cáo ở mỗi con phố đều bị xé sạch!
- Không sao, xé thì xé, ngày mai đến được bao nhiêu người thì đến.
- Không phải, bọn họ không chỉ xé, hơn nữa còn đứng bên đường nói với mọi người, cấm tất cả các cửa hàng, thương hội giao dịch với Bất Hủ Tông. Đồng thời còn đòi đóng cửa Giảng Võ hội lần này, không cho phép ai tham gia, nếu không sẽ lấy tội ngỗ nghịch trừng phạt!
- Ai làm?
- Bách Tông Liên Minh Hội!
- Ác hổ dễ giết, quần lang khó chơi nha!
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, hắn đã lường trước Bách Tông Liên Minh Hội sẽ không bỏ qua, thật không ngờ lại triển khai thủ đoạn trả thù nhanh như vậy.
La Nghị hỏi:
- Ôn tông chủ, lời này của ngươi là ý gì?
- Không có gì, ngươi cứ việc nói tiếp!
- Được rồi... Lần này, Bách Tông Liên Minh Hội cùng Kháo Sơn Tông liên thủ, phái không ít người chặn lấy đầu đường cuối ngõ của Thanh Thủy nhai, gặp người liền đuổi. Tường Tử giúp ngài dán bố cáo, hôm nay, lúc chập tối bị người của Bách Tông Liên Minh bên đường bắt lấy, trực tiếp cho ăn một trận trượng hình, lý do là tuyên truyền hư giả, mê hoặc nhân tâm, hiện tại lòng người ở Thanh Thủy nhai đều bàng hoàng, không còn ai dám nhắc tới sự tình Giảng Võ hội.
- Tiểu nhị tửu quán?
- Đúng vậy, hắn gọi là Tường Tử!
- Cái thuyết pháp mê hoặc nhân tâm này là cái quái gì?
- Muốn gán tội cho người khác.
Ôn Bình nghe xong, cười cười, không còn hỏi thêm về vấn đề này.
- Mang ta đi xem hắn một chút.
Ôn Bình đứng dậy, hướng phía ngàn bậc thềm mà đi.
Đi theo La Nghị đến nhà của tiểu nhị kia, ban đêm yên tĩnh tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được, trong phòng lại truyền tới từng tiếng "hát" chói tai:
- Ngươi nhìn ngươi đi, ngươi đi giúp cái Bất Hủ Tông kia dán bố cáo, bọn họ là tu sĩ Luyện thể, chúng ta chỉ là phàm nhân, loại chuyện nhỏ thế này chẳng lẽ bọn hắn không làm được hay sao?
- Nhìn ta? Nhìn ta làm gì? Hiện tại ngươi nằm một đống ở đây, người Bất Hủ Tông có đến xem ngươi không? Thuốc này, còn có thương thế của ngươi, ai cho trả tiền cho ngươi, ai giúp ngươi đem Kim Sang Dược thoa lên?
Ánh nến chập chờn, vừa vặn soi trên cửa sổ một cái bóng một cái nữ tử mảnh khảnh đang đi đi lại lại trong phòng, nàng vừa nhấc một tay, một tay khác chống nạnh, một bộ tức giận không chịu nổi.
La Nghị nghe được người bên trong "hát" một cách mãnh liệt như vậy, sắc mặt có chút khó coi, lập tức mở miệng :
- Ôn tông chủ, vợ của hắn đang nói nhảm, cũng không phải cố ý nói tới ngài!
- Ta biết!
Ôn Bình lấy từ trong ngực ra một trương kim phiếu một trăm kim tệ, đưa cho La Nghị, La Nghị thấy số tiền lớn như vậy, sắc mặt cũng biến đổi.
Ôn Bình nói:
- Ngươi giúp ta đưa số tiền này cho Tường Tử, ta không đi vào.
- Ta hiểu!
Tiếp nhận kim phiếu, La Nghị vừa kinh hãi vừa cảm thấy kỳ quái.
Đối với việc Ôn Bình lấy một trăm kim tệ đền bù cho một người bình thường, hắn thật chưa bao giờ nghĩ tới.
Có thể nói là cũng không phí công bỗng nhiên bị đánh a, một trăm kim tệ này để cho nhà hắn có thể tiêu xài nửa đời đi.
Đang định thay Tường Tử tạ ơn Ôn Bình, trong phòng lại truyền ra tiếng "hát" bất hủ, La Nghị lập tức quét ánh mắt sang bóng người trong phòng, nổi giận. Chuyện này lại thế nào liên quan tới hắn rồi, chỉ một người khiêng, Tường Tử tốt như vậy, sao lại lấy một nàng dâu "cực phẩm" như thế a?
Đẩy hàng rào gỗ, bước tới cổng.
- Mắng đủ chưa?
La Nghị giận dữ quát một tiếng, đẩy cửa đi vào.
Cửa bỗng nhiên xốc lên, kéo theo một cơn gió nhẹ thổi vào ngọn đèn, ánh lửa chập chờn, ngược lại để người trong nhà nhìn thấy rõ khuôn mặt khuất trong bóng tối của La Nghị.
- Lão bản, ngài sao lại tới đây?
- Đây là kim phiếu mà Ôn tông chủ nhờ ta đưa tới cho ngươi, dùng tiền này bồi bổ một chút. Ta cũng không có nhiều, lại cho ngươi thêm mười kim tệ.
La Nghị đem kim phiếu đưa tới, lại lấy từ trong ngực ra mười cái kim tệ vàng óng ánh.
Tiểu nhị giờ khắc này đều chảy nước mắt, hắn không nghĩ tới Ôn tông chủ còn nhớ tới hắn, muốn xoay người khấu tạ, nhưng bởi vì cái mông nở hoa, động đều không động được, đành phải nằm bẹp trên giường vội vàng gật đầu.
Có lẽ đây là phương thức khấu tạ mà hắn có thể làm bây giờ.
- Đa tạ Ôn tông chủ, đa tạ lão bản!
La Nghị gật gù, sau đó vỗ vỗ bờ vai của hắn, liếc mắt nữ tử đang đứng bên cạnh, nói ra:
- Hảo hảo dưỡng thương, cầm tiền này, muốn mua gì ăn thì nhờ hàng xóm mua cho ngươi.
...
Cộc!
Hàng rào gỗ chậm rãi khép lại.
La Nghị đi ra, hỏi:
- Ôn tông chủ, Giảng Võ hội ngày mai vẫn là hủy bỏ đi. Bách Tông Liên Minh, ai cũng không đắc tội được!
- Tại sao phải hủy bỏ?
- Thế nhưng là...
La Nghị bị Ôn Bình ngắt lời:
- Ngày mai vẫn tiến hành bình thường!
Dứt lời, Ôn Bình xoay người rời đi.
Sau khi Ôn Bình rời đi, sau lưng lại truyền tới tiếng nói chuyện :
- Thấy chưa? Ngươi cho là ai cũng như ngươi nghĩ sao? Đây chính là một trăm kim, đem ta bán đi cũng không nhiều như vậy!
- Trước kia không muốn nói ngươi là không muốn chấp nhặt với ngươi, hiện tại là mặt mũi đều ném hết!
Nghe được lời của Tường Tử, La Nghị lộ ra ý cười.
Bất quá sau khi về đến nhà lại không ngủ được, nằm trên giường, ưu sầu.
Thật sự là sợ cái gì thì gặp cái đó.
Giảng Võ hội là chuyện tạo phúc cho người khác, làm sao lại không cho phép triển khai, hơn nữa lại bị bọn người Bách Tông Liên Minh nói thành trò lừa bịp?
Hắn thật không hiểu, bọn họ làm như vậy để làm gì, rõ ràng là sự tình hại người không lợi mình.