Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Mịii
Nguồn: Truyenyy.com
----------
Phủ thành chủ.
- Phụ thân, chúng ta phải làm sao? - Hoàn Sơn sốt ruột đi qua đi lại trong phòng.
Hoàn Thành nhíu chặt mày, nói:
- Không dễ dâu, lần này Bách Tông Liên Minh Hội đã hạ ngoan tâm. Có mệnh lệnh của Bách Tông Liên Minh Hội, Kháo Sơn Tông sẽ không cố kỵ nữa.
Hôm nay, lúc biết được tin này, hắn đã phái người mang một phần thông cáo của Bách Tông Liên Minh Hội đến xem thủ, ý tứ trên đó rất rõ: Chèn ép tông môn nằm ngoài cơ chế, hiển nhiên, ở đây là chỉ Bất Hủ Tông. Đồng thời, cấm tất cả các cửa hàng cùng thương hội tại Thương Ngô Thành giao dịch với Ôn Bình. Cấm bất kỳ kẻ nào bái nhập Bất Hủ Tông, kể cả Giảng Võ Hội cũng bị cấm.
Cấm thôi cũng coi như xong, vậy mà Bách Tông Liên Minh Hội lại vượt quyền phủ thành chủ, tự động ban bố lệnh cấm trái với hình pháp.
Mà hết thảy những điều này, hắn cũng không dám nói, bởi vì người chết là Mặc Nguyệt, cho nên đám người đó mới giận chó đánh mèo lên Bất Hủ Tông.
Nếu không khéo, rất có thể phủ thành chủ cũng gặp nạn.
Hắn thì chẳng sao cả, chẳng qua là đánh một trận thôi. Thế nhưng nếu phủ thành chủ đổ, bách tính Thương Ngô Thành sẽ hoàn toàn trở thành đồ chơi trong tay Bách Tông Liên Minh Hội. Cho nên hắn không thể lỗ mãng.
Hoàn Sơn thấy phụ thân cả buổi vẫn không nói gì, liền nói:
- Phụ thân, chúng ta có thể phái quân đội đi đảo loạn lệnh cấm của bọn họ, muốn đối nghịch liền đối nghịch đi.
Hoàn Thành lên tiếng:
- Không được, việc này tựa như vòng xoáy, không phải chuyện mà Phủ thành chủ có thể tham dự. Mặc Nguyệt chết rồi, Bách Tông Liên Minh Hội chỉ chèn ép, điều này nói rõ bọn họ vẫn còn kiêng kị Bất Hủ Tông. Trong khoảng thời gian này sẽ không xảy ra vấn đề gì cả. Chúng cứ xem một bước tính một bước, hành sự tùy theo hoàn cảnh. Chỉ có điều, Giảng Võ Hội vốn là chuyện có lợi cho bách tính, lại bị nói thành đầu độc nhân tâm, cớ cũng lấy y hệt như mười năm trước. Thật sự đáng tiếc…
Dứt lời, Hoàn Thành đứng lên.
- Vâng, phụ thân. - Hoàn Sơn đứng dậy ôm quyền.
Hoàn Thành nói đi là đi, lúc này, hắn đang cưỡi trên Bán diện kim trang, hướng về Bất Hủ Tông.
Bất quá, lúc gần đến Thanh Thủy nhai, Hoàn Thành bị người của Bách Tông Liên Minh Hội ngăn lại.
- Hoàn thành chủ, phía trước là Cấm khu, không phải người của Thanh Thủy nhai thì không được đi vào.
Vừa nghe xong, Hoàn Thành lập tức đặt tay lên đao bên hông:
- Các ngươi muốn ngăn ta?
Đám người ngăn Hoàn Thành đều là tầng lớp phổ thông trong Kháo Sơn Tông cùng Bách Tông Liên Minh Hội, tu vi thường thường, địa vị hiển nhiên cũng không cao.
Thấy Hoàn Thành tuốt đao ra khỏi vỏ, sắc mặt cả đám thoáng cái thay đổi.
Bất quá, có một tên can đảm bước lên, mở miệng nói:
- Hoàn thành chủ, phía trước là tà tu loạn cương, truyền bá cổ hoặc chi ngôn, ngài không nên đi mới tốt. Mệnh lệnh này là do hai vị chấp sự đại nhân Thông Huyền Cảnh ban bố, hơn nữa cũng được Long đại nhân cho phép. Ngài vẫn nên lui về thì hơn, ngài một mực đi vào Thanh Thủy nhai thật sự là làm khó cho chúng ta.
- Làm càn! Ngươi dám uy hiếp ta.
Hoàn Thành rút đao ra, mũi đao sáng loáng gác lên đầu vai tên kia.
Chỉ cần ấn xuống một xích thì đảm bảo có siro rồi.
Đúng lúc này, bên trong một tửu lâu vang lên tiếng vỗ tay cùng tiếng cười, kế đó là một âm thanh lạnh lùng:
- Hoàn thành chủ thật sự là uy phong, vậy mà lại động thủ với hai Luyện thể thất trọng, cũng không sợ ném đi mặt mũi của Thông Huyền Cảnh?
Từ trong tửu lâu, một gã trung niên mày rậm cười lạnh bước ra.
Thấy hắn, đám người vốn đang run lẩy bẩy phía dưới ngựa của Hoàn Thành lập tức đứng thẳng eo lên.
Nhìn thấy cảnh này, Hoàn Thành lạnh giọng nói:
- Vị huynh đệ kia của ta đúng là mắt mù!
- Ta cảm kích Ôn tông chủ đã cứu ta. Nhưng cũng chỉ là cảm kích hắn, hiện tại hắn đã không còn, một chút tình cảm với Bất Hủ Tông ta cũng không có.
- À, vậy ra ngươi định sẽ đối phó Bất Hủ Tông?
- Bách Tông Liên Minh Hội cùng tông chủ Kháo Sơn Tông tự mình hạ lệnh, ta bất quá cũng chỉ là một Luyện thể thập tam trọng nho nhỏ, không có quyền lên tiếng, chỉ có thể theo lệnh mà làm.
- Buồn cười, lão tử muốn qua, một cái Luyện thể thập tam trọng như ngươi dám ngăn cản? - Hoàn Thành trợn mắt nhìn đối phương, ý tứ rất rõ: Nếu ngươi có can đảm nói dám, ta liền một đao chém chết ngươi.
Lý Nguyệt bỗng bật cười, nói:
- Tính khí của Hoàn thành chủ quả thật là lớn, Lý Nguyệt đương nhiên không ngăn được ngài, nhưng Thông Huyền Cảnh của Bách Tông Liên Minh Hội hẳn là có thể. Nếu Hoàn thành chủ dám tiến thêm một bước, ta lập tức sẽ đến bẩm báo với Bách Tông Liên Minh Hội, đến lúc đó, không biết kết cục của phủ thành chủ sẽ như thế nào nhỉ?
- Ngươi… - Hoàn Thành nghẹn lời.
Mắt nhìn Thanh Thủy nhai, có chút không cam lòng, quay đầu, lạnh lùng nói:
- Lý Nguyệt, sớm muộn gì cũng có ngày lão tử chém chết ngươi.
Dứt lời, Hoàn Thành ra roi thúc ngựa, cùng Bán diện kim trang quay về đường cũ.
Sau lưng, nụ cười trên môi Lý Nguyệt biến mất, nhìn bóng lưng Hoàn Thành rời đi, lạnh giọng nói:
- Ta có chết hay không thì không biết, nhưng hiện tại, Bất Hủ Tông của huynh đệ ngươi sắp vong rồi.
Chợt, hắn quay sang nói với đám người bên cạnh: Các người tiếp tục canh giữ ở chỗ này, nếu có ai muốn đến nghe Giảng Võ hội, trực tiếp đuổi đi cho ta. Tên nào dám nháo sự thì cứ thẳng tay giết, giết đến khi bọn họ sợ mới thôi.
- Vâng!
Đám người vội đáp.
...
Lại nói đến Ôn Bình, sáng sớm, hắn đã mang tất cả dụng cụ chuyển đến chân núi Vân Lam sơn. Xong việc, hắn ngồi xuống một cái ghế đặt trên bậc thềm, rơi vào trầm tư.
Một lúc sau, linh quang chợt hiện, Ôn Bình vội lên tiếng hỏi hệ thống:
- Hệ thống, năng lực hấp dẫn của chủ điện có thể chuyển đi không?
- Không thể.
Nghe thấy câu này, Ôn Bình bày ra vẻ mặt thất lạc:
- Ta đã định đặt năng lực hấp dẫn ở Giảng Võ hội đấy.
- Không thể chuyển đi nhưng có thể gia trì.
- Gia trì?
- Đúng, chủ điện là kiến trục hạch tâm, năng lực của hắn có khả năng kéo dài ra đấy. Ví dụ như Giảng Võ hội lần này, có thể thông qua chủ điện gia trì làm tăng lực hấp dẫn, kích phát khát vọng của mọi người đối với Giảng Võ hội, khiến cho bất kỳ ai đi vào phạm vi ảnh hưởng đều sẽ bị hấp dẫn đến đây.
- Còn có thể làm như vậy? Vậy sao ngươi không nói sớm cho ta biết?
- Kí chủ không hỏi.
- Gia trì, mau gia trì.
Ôn Bình đã thật sự bó tay với tên hệ thống chết tiệt này, hắn vội hô “gia trì”.
- Phải đợi đến lúc Giảng Võ hội mở ra mới có thể gia trì.
- Đến lúc đó, Giảng Võ hội sẽ là tâm điểm, hay chủ điện là tâm điểm?
- Dùng chủ điện làm tâm điểm, trong vòng 7500 mét sẽ có hiệu quả.
- Đã đủ.
Hiện tại hắn cũng không đặt quá nhiều kỳ vọng dựa vào Giảng Võ hội để hoàn thành nhiệm vụ nữa. Thông qua lực hấp dẫn của chủ điện, có nhiều người đến tham dự thì tốt, không có cũng chẳng sao.
Bách Tông Liên Minh Hội cùng Kháo Sơn Tông hợp lực chèn ép Bất Hủ Tông.
Điều đó đại biểu không bao lâu sẽ phải khai chiến, một trận này, muốn cho người ngoài biết Bất Hủ Tông cường còn không dễ sao?
Đây cũng là nguyên do vì sao hắn phải tiếp tục tổ chức Giảng Võ hội, bởi vì làm như vậy có thể khiến bọn người đó kéo đến đây.
Dưới núi càng có nhiều người, thất bại của Bách Tông Liên Minh Hội càng lan xa.
Ôn Bình đang trò chuyện cùng hệ thống thì Dương Nhạc Nhạc bỗng nhiên từ đâu chạy tới.
- Tông chủ, ta muốn xuống núi một chuyến. Trên người ta không đủ tiền.
Ôn Bình cười nói:
- Cái này không cần phải xin ta, đây là tông môn, cũng không phải nhà tù. Xuống núi gửi lời thăm hỏi phụ thân ngươi cùng Hoài Không tiền bối giúp ta, hoan nghênh bọn họ đến Vân Lam sơn tham dự Giảng Võ Hội.
- Tông chủ, ta sẽ truyền đạt đầy đủ lời của ngài.
Dương Nhạc Nhạc khom người hành lễ, sau đó vui mừng chạy xuống ngàn tầng thềm đá.
Vừa chạy, hắn vừa lẩm bẩm:
- Triệu Tinh, chờ ta lấy tiền mừng tuổi về dưỡng ngươi.