Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 127 - 【Vip】 Dương Nhạc Nhạc Bị Cấm Túc

【VIP】 Dương Nhạc Nhạc Bị Cấm Túc 【VIP】 Dương Nhạc Nhạc Bị Cấm Túc

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Sau khi xuống núi, lúc đi ngang qua Thanh Thủy nhai, Dương Nhạc Nhạc bỗng nhiên có giác có gì đó không đúng. Cả con đường không còn phồn hoa cùng náo nhiệt như trước, lại có thêm vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng. Chưa kể, đầu đường còn có người của Bách Tông Liên Minh Hội và Kháo Sơn Tông canh giữ.

Mặc dù bọn họ không cản hắn rời khỏi Thanh Thủy nhai, nhưng Dương Nhạc Nhạc vẫn cứ có cảm giác… Có gì đó sai sai ở đây.

Lúc rời khỏi, hắn nhịn không được quay đầu nhìn lại vài lần, bất quá cũng không nghĩ nhiều, thuê một cỗ xe ngựa chạy thẳng về nhà.

Khi về đến Dương gia, Dương Nhạc Nhạc cũng quên luôn chuyện lúc nãy, vừa vào nhà, hắn đã ngồi vào bàn bốc điểm tâm cùng hoa quả ăn, vừa ăn vừa hô lớn:

- Phụ thân, mẫu thân, ta đã về.

Không có ai đáp lại.

Lúc Dương Nhạc Nhạc định hô tiếp thì một tiểu nha hoàn từ bên ngoài chạy vào, thất kinh nhìn thiếu gia nhà mình.

Nàng nói:

- Thiếu gia, nói nhỏ một chút, tộc lão đang cùng lão gia, phu nhân ở thư phòng nghị sự.

- Tộc lão đến? - Tươi cười trên môi Dương Nhạc Nhạc biến mất.

Tộc lão là ai?

Chính là đám lão bất tử ít thì 50, 60 tuổi, nhiều thì 70, 80 tuổi của Dương gia. Tuy là nói như vậy có hơi bất kính, dù gì đối phương cũng cùng thế hệ với lão gia gia nhà mình, nhưng Dương Nhạc Nhạc thật sự không thích bọn họ.

Đám người này không những có tư tưởng bảo thủ, còn rất thích xen vào việc của người khác. Trước khi, khi hắn chưa có được cơ duyên, thời điểm còn chưa nghịch tập (1), cũng không ít lần bị bọn họ chế nhạo. Lúc thất thế, hắn xem như nhìn đủ sắc mặt của đám tộc lão này, hơn nữa cũng nhận hết ủy khuất mà bọn họ mang đến.

Hiện tại, vừa nghe đến hai chữ “tộc lão”, Dương Nhạc Nhạc liền cảm thấy không thoải mái. Loại cảm giác này khó mà phản kháng được, tựa như có ngàn vạn con kiến đang cấu xé trong lòng hắn.

- Được rồi, ngươi đi xuống trước đi.

Dương Nhạc Nhạc phất phất tay, sau đó một mình đi về phòng của mình.

Vốn dĩ còn nghĩ gặp phụ mẫu, nhưng giờ coi như bỏ đi. Hắn đi thẳng về phòng mình, lôi cái hòm sắt trong tủ quần áo ra, nắm một nắm kim phiếu nhét vào trong ngực áo. Cụ thể có bao nhiêu tiền Dương Nhạc Nhạc không rõ cho lắm, tóm lại, tài sản của hắn đều đặt hết ở đây… Kể cả những “kỳ ngộ” mà hắn gặp được trong núi lần đó.

Lúc Dương Nhạc Nhạc chuẩn bị rời khỏi, một tiểu nha hoàn đột nhiên chạy tới, vịn cửa thở hồng hộc, nói:

- Thiếu gia, lão gia mời ngài đến thư phòng một chuyến.

- Gọi ta?

Dương Nhạc Nhạc nhướng mày, có chút khó chịu đi theo tiểu nha hoàn đến thư phòng.

Đến nơi, tiểu nha hoàn gõ nhẹ cửa:

- Lão gia, thiếu gia đã đến.

Giọng Dương Tông Hiền vọng ra:

- Bảo hắn tiến vào.

Tiểu nha hoàn gật đầu, sau đó chậm rãi đẩy cửa ra:

- Thiếu gia, mời vào.

- Ân.

Dương Nhạc Nhạc đáp, vẻ mặt cực kỳ khó coi, bởi vì xuyên qua cửa sổ, hắn đã nhìn thấy đám tộc lão tóc hoa râm ngồi trong phòng.

Nhìn thấy đám người này, nội tâm Dương Nhạc Nhạc phát ra cảm giác chán ghét nồng đậm.

Y hệt như khi hắn nhìn thấy có tên nam nhân khác trò chuyện cùng Triệu Tinh.

Nếu có thể, cả đời này hắn cũng không muốn thấy đám… Tộc lão này.

Sau khi tiến vào phòng, Dương Nhạc Nhạc lên tiếng chào hỏi phụ mẫu, sau đó thờ ơ hô một tiếng “tộc lão”. Nhìn thấy thái độ của hắn, Dương Tông Hiền cũng không nói gì, mà trước hết bảo hắn ngồi xuống, rồi mới lên tiếng:

- Nhạc Nhạc, tộc lão có chuyện nói với ngươi.

- Nói đi. - Tùy tiện tìm một cái ghế ở vị trí xa nhất, ngồi xuống, Dương Nhạc Nhạc nhàn nhạt nói.

Một lão giả chống quải trượng gõ lên nền đất, phát ra âm thanh “đông đông đông”, sau đó nói:

- Nhạc Nhạc, nghe nói ngươi gia nhập Bất Hủ Tông?

Dương Nhạc Nhạc:

- Có vấn đề gì sao?

- Rời đi ngay.

- Dựa vào cái gì nghe lời ngươi? Lời của ngươi có khắc hoa?

Đứng bên cạnh lão giả chống quải trượng là một lão giả độ sáu mươi tuổi, lúc này, hắn đứng bật dậy, tức giận quát:

- Làm càn! Ngươi dám nói chuyện cùng tộc lão như vậy? Đây là đại gia gia của ngươi, lão phu là nhị gia gia, đây là tam gia gia, đứng trước trưởng bối, ngươi không biết lớn nhỏ thì thôi đi. Ngươi tưởng mình gia nhập Bất Hủ Tông là đúng sao?

Dương Nhạc Nhạc cười một tiếng, sau đó nhàn nhạt hỏi:

- Ta gia nhập Bất Hủ Tông gây cản trở cho các ngươi?

Lão giả chống quải trượng lại lần nữa lên tiếng:

- Ngươi sẽ liên lụy người Dương gia chúng ta.

- Ngươi có ý gì?

- Vốn ta định để ngày mai bảo Tông Hiền đến Bất Hủ Tông đưa ngươi về, nhưng hôm nay ngươi đã trở lại, vậy thì tốt, cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ, không được đến Bất Hủ Tông nữa.

Dương Nhạc Nhạc trực tiếp đứng dậy, xoay người muốn đi:

- Dựa vào cái gì ta phải nghe lời ngươi, thật khôi hài.

Lão giả chống quải trượng cũng đứng lên theo, lạnh giọng nói:

- Dựa vào Bách Tông Liên Minh Hội cùng Kháo Sơn Tông tuyên chiến với Bất Hủ Tông. Hai đại Thông Huyền tề tụ về Thương Ngô Thành, Bất Hủ Tông diệt vong là chuyện sớm muộn mà thôi. Nếu như ngươi cố ý lên núi, lão phu chỉ có thể giam ngươi lại, đợi tràng phong ba này qua đi, miễn cho ảnh hưởng đến Dương gia.

- Cái này có hơi quá hay không? - Dương Tông Hiền đứng dậy hỏi.

- Nếu như Bách Tông Liên Minh Hội cùng Kháo Sơn Tông giận chó đánh mèo Dương gia, ngươi phụ trách?

Nghe nói như thế, Dương Tông Hiền nhất thời nghẹn lời.

- Cứ để cho Nhạc Nhạc ở trong sương phòng ngốc vài ngài, chờ ít hôm sẽ thả ra. Tông Hiền, đây là thời điểm liên quan đến tồn vong của Dương gia, nếu ngươi cứ khư khư che chở cho nhi tử mà khiến toàn bộ Dương gia rơi vào dầu sôi lửa bỏng, vậy thì chớ trách chúng ta trục xuất ngươi khỏi vị trí tộc trưởng.

- Chuyện này…

Ngay khi Dương Tông Hiền còn đang do dự, Dương Nhạc Nhạc đã lên tiếng:

- Đi sương phòng thì đi sương phòng.

Dứt lời, hắn trực tiếp quay người đi thẳng.

Hắn không muốn khiến cho phụ thân khó xử, cũng không muốn nhìn đám… tộc lão này thêm nữa.

Hơn nữa, đến sương phòng thì đã sao, hắn đã muốn rời đi, Dương gia có nơi nào có thể vậy được hắn?

Dưới sự giám sát của hộ vệ, Dương Nhạc Nhạc bị nhốt vào sương phòng. Phụ mẫu có đến xem hắn một lần, bất quá, hắn không muốn để bọn họ lo lắng, cũng không hi vọng phụ thân bị trục xuất khỏi vị trí tộc trưởng, đồng thời, cũng mong bọn họ có thể thoải mái, buông lỏng tinh thần một chút.

Tóm lại, mặc kệ ai đến, Dương Nhạc Nhạc cũng một bộ “Ta đang rất ngoan” ngồi yên trong sương phòng.

Đến khi màn đêm buông xuống, hắn mới từ trên giường bò dậy, con ngươi đảo một vọng, sau đó mới xông đến cửa sổ, thông qua khe cửa, liếc nhìn thủ vệ bên ngoài, phất phất tay.

- Đi nha.

Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc trực tiếp nhảy lên xà nhà.

Nhưng đúng lúc này, cửa bỗng nhiên mở ra.

Dương Nhạc Nhạc vội nhảy khỏi xà nhà, bò lại lên giường.

Vừa mới âm thầm mắng cái tên vừa đến phá đám một trận, thì trước mắt liền xuất hiện một khuôn mặt thiếu nữ. Nữ hài trạc tuổi hắn duỗi người, đưa mặt kề sát mặt hắn.

Cảm nhận được hương thơm phả vào mặt, Dương Nhạc Nhạc vội đưa tay đẩy nàng ra, nói:

- Dương Hề, ngươi đến làm gì?

- Tới thăm ngươi nha!

- Ta có gì để mà nhìn, thăm cũng thăm rồi, mau đi đi.

- Thế nhưng ta vừa đi, ngươi sẽ nhảy lên xà nhà nữa.

- Ngươi thấy?

- Không khéo, ta hiện tại là cảnh giới Luyện thể lục trọng, vừa vặn đủ nhãn lực nhìn thấy ngươi từ trên xà nhà bay xuống.

- Ngươi lợi hại, được rồi.

Dương Nhạc Nhạc rất bất đắc dĩ, đối với vị tôn nữ này của tộc lão, hắn quả thật không còn lời nào để nói.

Thiên phú tốt, ngay cả Bách Tông Liên Minh Hội cũng muốn có được nàng.

Vóc người mỹ, có không ít nam nhân theo đuổi.

Đã ưu tú như vậy thì hơn nửa đêm đến xem ta làm gì?

Dương Hề cười cười, sau đó ngồi xuống cái bàn tròn trong phòng, chống đầu hỏi:

- Nhạc Nhạc, ngươi nói xem ta nên gia nhập Bách Tông Liên Minh Hội hay là Kháo Sơn Tông?

- Bọn họ đều duỗi cành ô liu ra rồi à?

- Ừ, nhưng ta vẫn chưa nghĩ ra nên gia nhập cái nào.

Dương Nhạc Nhạc cười hì hì:

- Chưa nghĩ thì cũng không cần nghĩ nữa, ta mang ngươi đi gia nhập một cái tông môn siêu tốt. Trước mặt nó, cái gì Bách Tông Liên Minh Hội, cái gì Kháo Sơn Tông, tất cả đều là cặn bã.

Bình Luận (0)
Comment