Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 128 - 【Vip】 Giảng Võ Hội Cô Quạnh

【VIP】 Giảng Võ Hội Cô Quạnh 【VIP】 Giảng Võ Hội Cô Quạnh

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Mịii

Nguồn: Truyenyy.com

----------

- Nào có loại tông môn như vậy?

- Tin ta, minh chứng tốt nhất chính là: Ta hiện đã là Luyện thể thất trọng.

- Ngươi Luyện thể thất trọng rồi hả?

Dương Hề bị những lời này của Dương Nhạc Nhạc làm hoảng sợ, sau đó ngưng mắt nhìn chằm chằm hắn phóng thích khí tức, phát giác được hắn thật sự là Luyện thể thất trọng, cảm giác ưu việt khi đột phá Luyện thể lục trọng của nàng thoáng cái biến mất.

Đồng thời, nàng cũng bắt đầu sinh ra nồng đậm hứng thú với cái tông môn mà Dương Nhạc Nhạc nhắc tới.

Phế vật Dương Nhạc Nhạc một năm trước đâu rồi, mới không bao lâu, vậy mà đã là Luyện thể thất trọng.

Quan trọng nhất chính là hắn bằng tuổi nàng, đều là mười lăm.

Tự tin của nàng hoàn toàn bị Dương Nhạc Nhạc giẫm nát dưới chân.

- Tông môn gì?

Thấy Dương Hề có hứng thú, Dương Nhạc Nhạc cười thầm, sau đó nói:

- Đi theo ta là được rồi, cam đoan sẽ không khiến ngươi thất vọng.

- Hiện tại?

- Chớ ngươi định đợi khi nào?

- Nhưng hiện tại ngươi bị gia gia ta nhốt lại, cứ như vậy mà đi, sẽ khiến Bách Tông Liên Minh Hội giận chó đánh mèo Dương gia đấy.

- Hề hề, ngươi sợ thì thôi. Dù sao bây giờ ngươi cũng đã Luyện thể lục trọng, rất sặc sỡ lóa mắt nha. Gia nhập Bách Tông Liên Minh Hội, ngươi có thể rời khỏi Thương Ngô Thành rồi. Ta ấy à, ta sẽ yên lặng tu hành, chờ ngươi gia nhập cái nhị tinh tông môn nào đó, nhớ đến ăn mừng ta đạt Luyện thể thập tam trọng là được rồi.

- Ta đi. - Dương Hề gật đầu.

Dương Nhạc Nhạc cười hì hì, là nụ cười xuất phát từ nội tâm.

- Ta bò xà nhà ra ngoài, ngươi đi cửa sau Dương phủ, chúng ta hội họp ở phía sau phố.

- Có thể đợi đến mai hay không, đêm nay ta còn có việc.

- Được, ngày mai cũng có thể. Bất quá, ngươi nhớ mang nhiều kim phiếu một chút, muốn tu hành ở cái tông môn kia cần có kim phiếu.

- A…

- A cái gì mà a, cho ngươi dùng một vạn kim đổi lại một năm tu thành Luyện thể thất trọng, thậm trí Luyện thể bát trọng, ngươi đổi không?

- Đổi! - Dương Hề gật mạnh đầu.

- Vậy được rồi, đêm nay ngươi về trước đi, sáng sớm ngày mai chúng ta gặp ở phía sau phố.

- Được, bất quá Nhạc Nhạc, ngươi đừng có gạt ta nha.

- Lừa ngươi là con chó nhỏ.

- Được, nếu như ngươi lừa ta, cả đời ngươi đều là con chó nhỏ.

...

Sáng sớm hôm sau.

Bọn người Triệu Tinh hứng chí bừng bừng đi xuống chân Vân Lam sơn, giúp đỡ Ôn Bình bố trí Giảng Võ hội. Cứ như vậy, từ lúc sương mù dày đặc che khuất tầm nhìn, bận đến khi thái dương treo cao trên đỉnh đầu.

Thế nhưng đợi mãi đợi mãi, lại chẳng thấy ma nào đến.

Vốn dĩ Thanh Thủy nhai nằm ngay dưới chân Vân Lam sơn, thỉnh thoảng sẽ có người đi ngang qua, nhưng hiện tại, một con muỗi cũng không thấy.

Quay đầu nhìn đầu đường trống rỗng, đám người Bất Hủ Tông đứng trong gió, mặc cho quần áo cùng tóc bị thổi bay.

Đúng lúc này, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đột nhiên đi ngang qua. Hắn ôm một cái rổ rau trong tay, lơ đãng liếc nhìn tấm bảng đề ba chữ Giảng Võ hội dưới chân Vân Lam sơn, lập tức kinh hỉ quay sang nói với phụ nhân bên cạnh:

- Mẫu thân, ta muốn đi Giảng Võ hội.

Nói xong, thiếu niên đưa rổ rau cho mẫu thân, sau đó hứng chí bừng bừng đi về phía Vân Lam sơn, nhưng… Hắn bị mẫu thân túm lại.

- Tiểu tử, ngươi muốn hại chết chúng ta! - Vừa nói vừa lôi kéo thiếu niên rời khỏi.

Mẫu tử hai người bỏ đi, để lại đám người Dương Nhạc Nhạc phát ngốc.

Hoài Diệp đuổi lên trước vài bước, hai người phía trước lập tức tăng tốc. Hết cách, nàng chỉ đành quay về, thì thào:

- Chỉ điểm miễn phí sao lại là hại bọn họ chứ hả?

Thấy một màn như vậy, Ôn Bình chợt nghĩ đến chuyện gia trì lực hấp dẫn.

Hắn liền mở miệng nói với hệ thống:

- Hệ thống, giúp ta gia trì Giảng Võ Hội.

- Gia trì thành công!

Một lát sau, Ôn Bình nhìn con đường trống rỗng, hỏi:

- Hệ thống, không phải ngươi nói tất cả những tu sĩ ở trong phạm vi 7500m chung quanh Vân Lam sơn sẽ bị hấp dẫn đến sao?

- Có nhân tố từ bên ngoài ngăn cảnh, cho nên lực hấp dẫn bị giảm xuống.

- À, ra thế.

Lúc này, Ôn Bình mới nhớ là có người chặn ở đầu Thanh Thủy nhai.

Hắn lại hỏi:

- Hệ thống, nếu bị ngăn cản thì không thể đến được?

Hệ thống lên tiếng:

- Đương nhiên không biết. Mọi người cũng rất khát vọng đối với Giảng Võ Hội, bị ngăn cản, bị đe dọa, đương nhiên sẽ có suy nghĩ phản kháng. Đúng lúc, chịu ảnh hưởng của lực hấp dẫn, cảm xúc tiêu cực này sẽ tăng cao, đồng thời, khát vọng cũng tăng theo. Hơn nữa, sẽ còn tăng theo thời gian.

- Lực hấp dẫn có hiệu quả như vậy?

- Đương nhiên. Tích lũy loại cảm xúc tiêu cực này, dần dần, sẽ như giọt nước tràn ly. Có câu nói rất hay, ở đâu có áp bức, ở đó sẽ có đấu tranh.

- Ngươi còn biết những lời này?

- Đương nhiên, Kí chủ cứ chờ thử xem.

Ôn Bình gật đầu.

Đúng lúc này, hắn liếc thấy Tần Sơn đang nhìn mình.

- Tần trưởng lão, trên mặt ta có hoa à?

Tần Sơn cười, nói:

- Nhìn không thấu ngươi, vì người bình thường tạo phúc, tiêu hao thời gian quý giá của mình, thế nhưng bọn họ lại không lĩnh tình. Bị một cái thế lực nhất tinh cùng một phân hội Bách Tông Liên Minh Hội nho nhỏ quấy rối, thế là không ai dám đến. Bất quá, nếu bọn họ biết chỗ này có Thông Huyền Cảnh đang chờ, chắc sẽ hối hận đến đau ruột đi nha?

Ôn Bình ứng tiếng nói:

- Không gấp.

Trong khi đó, ở tầng cao nhất của một quỳnh lâu đối diện Vân Lam sơn, một nam một nữ đang ngồi nhìn về phía chân núi.

Nam mặc chế phục Bách Tông Liên Minh Hội, chính là hội trưởng Mặc Lâm.

Nữ mặc chế phục màu đen của Kháo Sơn Tông, nàng chính là nữ trưởng lão duy nhất của Kháo Sơn Tông, cũng là thê tử của Kháo Sơn Tông tông chủ Vạn Ma: Hương Dật.

Hương Dật vừa cười vừa mói:

- Mặc Lâm hội trưởng, cách làm của nô gia không sai chứ? Lúc ban đầu, khi biết Bất Hủ Tông thu đệ tử, ta cũng làm như vậy, trực tiếp tuyển chọn đệ tử ở đầu Thanh Thủy nhai, sau đó ngăn chặn tất cả những người có ý định đến Vân Lam sơn. Lần này cũng vậy, ta sẽ khiến cho hắn ngồi ngáp gió từ sáng đến chiều.

- Không sai.

- Nô gia không chỉ làm như vậy, mà còn tuyên truyền Giảng Võ hội của Bất Hủ Tông là giả, muốn mưu cầu tiền tài mới là thật. Hiện tại, đã có nửa Thương Ngô Thành tin ta.

- À? - Mặc Lâm có hơi kinh ngạc nhìn Hương Dật.

Hương Dật khẽ cười, nói:

- Chậc, chuyện này xem như là cảm ơn tên tiểu gia hỏa Ôn Bình kia, hắn lại dám thu 1000 kim phí nhập môn. Ai cũng biết Bất Hủ Tông đã sớm xuống dốc, mục đích thu phí nhập môn hiển nhiên… Không trong sáng tí nào. Vậy nên, chỉ cần thả một chút tiếng gió, nói rằng hắn lừa đảo, lúc này nha, lời bịa chuyện sẽ trở thành chân lý.

Nghe xong, Mặc Lâm gật đầu nở nụ cười, dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Hương Dật, nói:

- Hương Dật trưởng lão quả là cao minh. Vạn tông chủ có ngươi hiệp trợ, trở thành nhị tinh tông môn là chuyện trong tầm tay.

Hương Dật nói tiếp:

- Hội trưởng khen nhầm, Kháo Sơn Tông chúng ta nằm trong biên chế của Bách Tông Liên Minh Hội, huống hồ, đây cũng là báo thù vì bản thân, không hung ác chút sao được. Ta muốn Bất Hủ Tông diệt vong, thậm chí còn muốn bọn chúng tiếng xấu lan xa, lan đến mức bách tính Thương Ngô Thành mỗi lần nghe đến ba chữ “Bất Hủ Tông" lập tức cảm thấy buồn nôn.

- Ha ha!

Hương Dật bỗng nhiên phá lên cười, tiếng cười âm lãnh quanh quẩn trong không trung, khiến cho chim chóc sợ hãi bay tán loạn.

Bình Luận (0)
Comment