Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 129 - 【Vip】 Lừa Muội Tử Về Tông

【VIP】 Lừa Muội Tử Về Tông 【VIP】 Lừa Muội Tử Về Tông

Team: Vạn Yên Chi Sào

Dịch: Thiên Huyết

Nguồn: Truyenyy.com

----------

Khánh Phong nhai.

Dương Nhạc Nhạc từ sương phòng trốn ra từ sớm, đứng ở một góc ngõ nhỏ, chờ Dương Hề xuất hiện.

Cũng không lâu lắm, nhìn thấy Dương Hề mang theo một cái bọc vải đi tới.

Dương Nhạc Nhạc vội vàng từ trong ngõ hẻm chạy ra ngoài, một phát bắt được tay của nàng kéo vào ngõ nhỏ.

- Ai?

- Ta, Dương Nhạc Nhạc!

Ngươi nắm tay ta chặt như vậy làm gì? Rất đau nha, ngươi quên mình là Luyện thể thất trọng hay sao?

- Được, xin lỗi! Ngươi bây giờ đi mua một cỗ xe ngựa, ta hiện tại đưa ngươi đi.

Dương Hề gật đầu, vừa mới chuyển thân, lại quay đầu:

- Nhạc Nhạc, tông môn kia còn có những người nào?

- Rất nhiều người, chờ ngươi nhìn thấy bọn họ, chắc chắn sẽ giật mình!

Dương Nhạc Nhạc cười hì hì một tiếng, sau đó trong lòng thầm nghĩ: Hai cái Thông Huyền Cảnh, không hù chết ngươi mới lạ.

...

Sau nửa nén hương, Dương Nhạc Nhạc lái xe ngựa hướng Vân Lam sơn mà đi, Dương Hề ngồi trong xe, mang theo chờ mong mở rèm cửa, nhìn ra ngoài.

Bất quá trên đường càng đi lại càng hướng bên ngoài Thương Ngô thành mà đi, lúc đến bên ngoài Thương Ngô thành, Dương Hề thay đổi sắc mặt.

- Dương Nhạc Nhạc, ngươi đây là muốn ra khỏi thành?

- Dẫn ngươi đi tông môn a!

- Nó ở ngoài thành?

- Tại bên cạnh thành, Bất Hủ Tông!

- Bất Hủ Tông?!

Dương Hề kinh hô một tiếng, giựt dây cương, bức xe ngựa dừng lại, sau đó nổi giận nói:

- Ngươi gạt ta, ngươi là một con chó nhỏ!

- Ta gạt ngươi cái gì?

- Gia gia không cho ngươi đi Bất Hủ Tông, ngươi còn gạt ta, ta muốn trở về.

Dương Hề dứt lời liền muốn xuống xe ngựa.

Dương Nhạc Nhạc lại không nóng vội, nói:

- Tùy ngươi, ngươi thích đi thì đi, không thích thì thôi. Ngươi tiếp tục làm người cổ hủ như gia gia đi, sau đó nhìn Dương gia chậm rãi xuống dốc.

Dứt lời, Dương Nhạc Nhạc nhảy xuống xe ngựa, nhường lối cho Dương Hề đi xuống.

Cũng vào lúc này, trong quán trà Thanh Thủy nhai, người của Bách Tông Liên Minh Hội cùng Kháo Sơn Tông vọt ra, lớn tiếng:

- Dắt xe ngựa đi chỗ khác, xem xét các ngươi không phải người của Thanh Thủy nhai, không được phép đi qua!

Dương Nhạc Nhạc liếc mắt nhìn hai người đi tới, lạnh giọng hỏi:

- Cái Thanh Thủy nhai này khi nào tới lượt các ngươi quản?

Một tên đệ tử mặc hắc bào Kháo Sơn Tông nghe Dương Nhạc Nhạc nói như vậy lập tức xắn ống tay áo lên:

- Ha ha, không cho các ngươi đi qua thì các ngươi phải quay đầu, còn nhiều lời! Lại nói nhảm một câu nữa, lão tử thông chết ngươi, ngươi tin không?

- Nhưng ta chính là muốn đi qua!

- Tiểu tử, muốn chết?!

Tên đệ tử Kháo Sơn Tông này lập tức hướng Dương Nhạc Nhạc bắt tới.

Một tên khác của Bách Tông liên minh thì đứng một bên cười, xem náo nhiệt, ánh mắt đặt vào trên thân Dương Hề xinh đẹp đang đứng sau lưng Dương Nhạc Nhạc, nhíu mày một cái, có cảm giác như là đã gặp qua ở đâu rồi. Bất quá chợt lại lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ của mình, tiếp tục dùng ánh mắt "chân phương" nhìn chằm chằm Dương Hề.

- Cô nương...

Lời vừa mới đến bên miệng, khóe mắt liền thấy người bên cạnh đang bắn ngược ra sau.

Cái này không quay đầu còn tốt, vừa quay đầu liền thấy đồng bạn bị một cước đá bay.

Dò xét Dương Nhạc Nhạc, thế mới biết đối phương cũng là một tu sĩ Luyện thể thất trọng.

- Hảo tiểu tử!

Nộ quát một tiếng, hắn muốn động thủ.

Nhưng mà chân của hắn vừa mới nhấc lên, liền thấy một nắm đấm hung hăng nện vào ngực mình, còn chưa kịp thấy rõ chuyện gì xảy ra thì cả người đã bay ngược ra.

Sau khi giải quyết hai tên này, Dương Nhạc Nhạc tùy ý phủi tay, nói:

- Luyện thể thất trọng lại yếu ớt như vậy cũng dám cản đường ta!

Dương Hề thấy cảnh này, trên mặt lộ rõ sự kinh hãi.

Ánh mắt nhìn Dương Nhạc Nhạc cũng thay đổi.

Nàng vốn nghĩ Dương Nhạc Nhạc là Luyện thể thất trọng bình thường mà thôi, dù sao hơn một năm lại tăng lên bảy cái cảnh giới, thực lực tích lũy khẳng định không bằng nàng.

Nhưng sự thật lại không như vậy, Dương Nhạc Nhạc không chỉ đạt đến Luyện thể thất trọng, mà khi đánh với hai người cùng cảnh giới, lại chỉ dùng một quyền, một cước nghiền ép đối phương.

Loại thiên phú này, đi ra ngoài tìm một tông môn nhị tinh cự đầu xin gia nhập, bọn họ cũng sẽ đem làm đệ tử hạt giống bồi dưỡng nha!

Nhưng Dương Nhạc Nhạc lại chỉ muốn trở về Bất Hủ Tông.

Hơn nữa không tiếc chống lại gia tộc.

Còn đang ngây người, nhìn thấy Dương Nhạc Nhạc muốn đi, lập tức hô:

- Nhạc Nhạc chờ ta, ta cũng muốn đi!

Cũng vào lúc này, sau lưng truyền tới một tiếng hét:

- Dương Nhạc Nhạc, đứng lại cho ta!

Hai người đồng thời quay đầu!

Thấy được hai người nhảy ra từ trong một tửu lâu ở góc đường, đều là Luyện thể thập tam trọng .

Một người là chấp sự Bách Tông Liên Minh Hội, một người là Lý Nguyệt của Kháo Sơn Tông.

Dương Hề biến sắc, hướng Dương Nhạc Nhạc nói:

- Làm sao bây giờ?

- Chuồn mau!

Dương Nhạc Nhạc dứt lời, kéo tay Dương Hề chạy như điên.

Hai người vừa chạy, sau lưng liền truyền tới tiếng chửi rủa:

- Đậu xanh ngươi Dương Nhạc Nhạc, bố thông chết ngươi, lại đem Dương Hề lừa gạt đến nơi này!

Dương Nhạc Nhạc ngây ra một chặp, sau đó hỏi Dương Hề bên cạnh :

- Bọn họ biết ngươi?

- Ừm! Hai người đó đều từng tới nhà ta!

- Á há há! Tốt a! Ta đây là cướp người trước mặt hai vị thập tam trọng cảnh!

Dương Nhạc Nhạc cười khổ một tiếng, vội vang gia tăng bộ pháp, trong đầu hồi tưởng lại ánh mắt muốn giết người của hai tên thập tam trọng cảnh, sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

Đang lúc hắn chuẩn bị chạy vào ngõ nhỏ, tránh thoát sự truy kích của hai người, quanh thân bắn ra một cái lồng sáng màu trắng, sau đó nghe được một tiếng đinh đương truyền tới.

Phía sau, một cây chủy thủ rơi xuống đất.

Dương Nhạc Nhạc không hiểu cái lồng sáng này ở đâu ra, thế nhưng biết là nó vừa mới cứu hắn một mạng.

Nếu như không có nó, cây chủy thủ này khẳng định là cho lưng hắn một cái lỗ, sát chiêu do một thập tam trọng cảnh phóng ra, đủ để giết hắn mấy lần.

Mấy tên thập tam trọng cảnh nảy quả thực hung ác nha.

- Theo ta đi!

Dương Nhạc Nhạc kéo Dương Hề chạy vào một ngõ nhỏ, bất quá khi nhìn lại, ngõ nhỏ sau lưng truyền tới tiếng bước chân truy đuổi của hai người.

- Đi nơi này!... Nơi này!... Ở đây!...

Dương Nhạc Nhạc kéo Dương Hề xuyên qua hẻm nhỏ, không ngừng vòng quanh hướng chân núi Vân Lam sơn mà chạy .

Nhưng mà tiếng bước chân truy đuổi vẫn là tới gần.

Ngõ nhỏ mặc dù hạn chế tốc độ của thập tam trọng cảnh, nhưng lại không hạn chế cảm giác của bọn hắn, đuổi kịp chỉ chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Dương Hề nói:

- Nhạc Nhạc, nếu không ngươi tranh thủ thời gian chạy đi, ta lưu lại đây chặn lại bọn họ. Bọn họ sẽ không tổn thương đến ta đâu.

- Không được! Ta đã mang ngươi ra ngoài, nhất định phải đem ngươi đến Bất Hủ Tông. Gia nhập Bách Tông Liên Minh Hội chỉ làm thiên phú của ngươi mai một.

Vừa dứt lời, thanh âm truy kích liền đến bên cạnh.

Tại một cái ngã ba, hai người Dương Nhạc Nhạc đứng ở giữa, hai bên đều có một vị thập tam trọng cảnh.

Chạy về sau là đường rời đi.

Đi lên phía trước, mặc dù là hướng đi Vân Lam sơn, nhưng cũng đồng nghĩa với việc là hắn sẽ bị thập tam trọng cảnh bắt lại.

Rất có thể bị giết.

Mà nói thật thì vừa rồi bọn hắn cũng đã làm như vậy.

- Dương Hề, theo chúng ta trở về.

Hai người đồng thời lên tiếng.

Dương Hề lắc đầu, dùng một tay đẩy Dương Nhạc Nhạc ra, ra hiệu hắn đi mau, sau đó nói:

- Lý Nguyệt tiền bối, xin ngươi buông tha Dương Nhạc Nhạc, ta sẽ trở về với ngươi!

Bình Luận (0)
Comment