Team: Vạn Yên Chi Sào
Dịch: Thiên Huyết
Nguồn: Truyenyy.com
----------
- Bỏ qua? Không bao giờ!
Lý Nguyệt lạnh lùng rút một thanh thiết kiếm từ bên hông, chỉ là vung kiếm lên một cái, kiếm khí thuận theo mũi kiếm bổ vào mặt đất dưới chân, giống như là cắt đậu hũ vậy, lưu lại một đường cắt dài một thước. May mắn là sau khi ngăn cản Hoàn Thành mà không lập tức rời đi, nếu không thì bị tên Dương Nhạc Nhạc này làm thua thiệt lớn.
Dương Hề là thiên tài mà Kháo Sơn Tông dùng toàn lực lôi kéo, vì nàng mà Kháo Sơn Tông không tiếc bất cứ giá nào, thậm chí là mở ra điều kiện nâng đỡ Dương gia làm đệ nhất gia tộc tại Thương Ngô thành.
Nếu là nàng bị Dương Nhạc Nhạc đưa lên Bất Hủ Tông, đây không phải là thất bại trong gang tấc?
Lý Nguyệt quát khẽ một tiếng, rón mũi chân, chân phải đạp lên vách tường, nhảy lên một cái, đạp mấy bước liền vượt qua ngõ nhỏ rộng hơn một mét, cả người phóng ra như mũi tên, hướng Dương Nhạc Nhạc vọt tới.
- Tiểu tử, để mạng lại!
- Chạy!
Dương Nhạc Nhạc trực tiếp nắm lấy tay Dương Hề, sau đó chạy dọc theo cuối ngõ hẻm.
Bạch!
Hiện tại hắn chỉ hi vọng Giảng Võ hội không có nhiều người, dạng này thì người Bất Hủ Tông mới nghe được tiếng của hắn.
Bạch!
Kiếm khí vọt thẳng tới phía sau Dương Nhạc Nhạc mà bổ tới.
Trong chớp mắt đã gần trong gang tấc.
Bất quá tại lúc này, hai người Dương Nhạc Nhạc cũng chạy tới cuối ngõ hẻm, hai người đồng thời nhào tới phía trước một cái, ngã nhào trên bàn đá xanh cuối phố.
Kiếm khí bổ vào một khối đá, bất quá khối đá đó cũng không phải nằm trên mặt đất, mà là bị người cầm lên, chắn trước người Dương Nhạc Nhạc.
- Tông chủ!
Dương Nhạc Nhạc thấy người cầm khối đá là Ôn Bình, mừng rỡ bò lên.
Ôn Bình đem cái hòn đá bị kiếm khí chém thành hai nửa vứt một bên, sau đó hướng phía Dương Nhạc Nhạc nói:
- Hai cái luyện thể thập tam trọng truy sát ngươi, thật có thể diện nha... Úi chà, đây là bằng hữu của ngươi?!
- Là bằng hữu!
Dương Nhạc Nhạc gật đầu, sau đó kéo tay Dương Hề đi tới.
Không có leo lên Ngàn tầng thềm đá, mà là trực tiếp ngồi trên bậc thềm, thở hổn hển, chỗ hắn ngồi cách Lý Nguyệt chỉ có mười mấy mét, lại cảm giác cả người buông lỏng xuống.
Dương Hề ngây ra một lúc, sau đó lôi kéo Dương Nhạc Nhạc muốn chạy đi.
- Còn ngồi đó làm gì? Mau tranh thủ thời gian chạy nhanh nha!
- Không cần chạy! An toàn rồi!
Dương Nhạc Nhạc cười vui vẻ, sau đó liếc qua Triệu Tinh, lại hạnh phúc cười một tiếng, chỉ là Triệu Tinh căn bản cũng không liếc nhìn hắn một cái.
Dương Hề không hiểu Dương Nhạc Nhạc có ý gì, liếc mắt nhìn Ôn Bình, không nhìn ra cảnh giới của Ôn Bình, bất quá nhớ lại cố sự của Ôn Bình tại Thương Ngô thành. Ôn Bình chẳng phải là một thiếu tông chủ bất học vô thuật sao? Cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng một chỗ với mấy tên thiếu gia nhà giàu kia.
Dương Nhạc Nhạc giống như là nhìn ra Dương Hề không hiểu, mở miệng giải thích:
- Yên tâm đi! Tông chủ phất tay liền đập bẹp hai người kia!
Dương Hề nửa tin nửa ngờ gật đầu.
Khi Lý Nguyệt cùng tên thập tam trọng cảnh của Bách Tông liên minh đi tới ngõ nhỏ, Ôn Bình trước tiên mở miệng :
- Lý Nguyệt, đã lâu không gặp, ngươi thay đổi rồi!
- Hừ! Chỉ biết công phu miệng lưỡi là giỏi!
Lý Nguyệt hừ lạnh một tiếng, đứng ở đầu ngõ, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Dương Hề đang đứng sau lưng Ôn Bình.
Sau đó tiếp tục nói:
- Ôn Bình, ta khuyên ngươi nên tránh xa vũng nước đục này, đem Dương Nhạc Nhạc cùng nữ hài kia giao cho chúng ta, chúng ta liền rời đi nơi này!
Ôn Bình ứng tiếng :
- Nếu ta không giao thì sao?
- Không giao?
Dứt lời, Lý Nguyệt liền múa trường kiếm mấy lần.
Dù chỉ là tùy tiện mấy lần, cũng lộ rõ kiếm pháp của hắn đã đại thành, thanh âm lưỡi kiếm phá vỡ không khí ong ong bên tai không dứt.
Vân Liêu bước ra:
- Tông chủ, để ta tới!
- Không cần!
Chợt Ôn Bình nhìn sang Lý Nguyệt, nói:
- Vốn không có thời gian đi tìm ngươi, ngươi ngược lại tự dẫn xác tới cửa, còn truy sát theo đệ tử Bất Hủ Tông ta, cho ngươi một vé đi Quỷ Môn Quan!
- Ha ha!
Tên thập tam trọng cảnh của Bách Tông liên minh cười một tiếng, Lý Nguyệt cũng cười lạnh một tiếng, nói:
- Ôn Bình ngươi không sợ gió thổi cong đầu lưỡi sao?
- Thật sao?
Ôn Bình dứt lời, ý cười trên mật cũng biến mất.
Nâng một tay lên.
Trên đầu ngón tay xoẹt lên một đạo hỏa diễm, theo đầu ngón tay mà bắt đầu chuyển động.
- Cái này...?!
Mấy người Dương Nhạc Nhạc sau lưng nhìn xem một màn này đều ngây ngẩn cả người.
Còn chưa kịp kinh ngạc, một đầu hỏa long dài một trượng thuận theo bên hông Ôn Bình bay ra, sau đó dạo một vòng quanh thân thể Ôn Bình.
Sau khi xoay tròn một vòng, hướng thẳng tới tên thập tam trọng cảnh của Bách Tông liên minh vọt tới.
- Đây là thứ quỷ gì?
Người kia kinh hô một tiếng, sau đó tùy tiện lấy ra một vật ném tới đầu hỏa long.
Nhưng đồ vật mà hắn ném qua ngay cả việc làm chậm hỏa long một chút cũng không được.
A!
Hỏa long trực tiếp truy sát tới cùng tên thập tam trọng cảnh đang chạy trối chết trong ngõ nhỏ, theo sát hỏa diễm lóe lên, kéo theo một tiếng hét thê lương ngắn ngủi.
- Cái này...
- Đây là Hỏa Diễm thuật!
Bọn người Tần Mịch thấy cảnh này, ánh mắt toát ra lửa nóng.
Lúc này, thanh âm sâu kín của Tần Sơn truyền lại:
- Không phải, đây là Hỏa Long thuật mà thủ hộ giả tầng năm sử dụng, không ngờ tới tông chủ có thể thi triển!
- Tông chủ nhanh như vậy đã xông tới tầng năm rồi?
- Có lẽ Ôn tông chủ vốn đã lĩnh ngộ!
Câu nói của Tần Sơn để ánh mắt mọi người lại bùng lên lửa nóng dữ dội, trong đầu hiện ra Thập Tầng tháp.
Đặc biệt là Tần Mịch, một mực tưởng tượng đến bản thân có thể phóng thích Hỏa Diễm, nhìn thấy một cái thập tam trọng cảnh vậy mà chết dưới Hỏa Long thuật, kích động khó kìm nén.
Lúc này, Lý Nguyệt hướng trong ngõ nhỏ nhìn một cái, sau đó lập tức rụt cổ, bởi vì trong ngõ nhỏ có thêm một đống tro tàn.
- Ngươi...!
Lý Nguyệt lui đến bên tường.
Ôn Bình lạnh nhạt nói:
- Ngươi cũng nên lên đường thôi! Phụ thân ta tới đây cũng không cứu được ngươi!
Vung tay lên.
Hỏa Long lại xuất hiện.
Nó há to miệng hướng Lý Nguyệt nhào tới.
Lý Nguyệt thấy thế, điên cuồng mua kiếm bay lên, sau đó cả người bắn ngược ra sau, hướng bên ngoài Thanh Thủy nhai chạy như điên.
- Chu mi nga!
Lý Nguyệt hô cứu mạng một tiếng, đột nhiên hướng về phía cửa một cái khách sạn vọt tới, lúc lướt qua cổng, trực tiếp ôm lấy một đứa bé gái.
Chỉ kiếm vào trán cô bé.
Bé gái bị dọa sợ đến phát khóc lớn oa oa, nhưng bị Lý Nguyệt giận quát một tiếng, lập tức im bặt, không còn phát ra thanh âm gì, thế nhưng vẫn không ngừng chảy nước mắt.
Thấy cảnh này, Tần Sơn lạnh giọng :
- Thật là một cặn bã.
Sau một khắc, cả người nổ bắn ra, trong chớp mắt liền đến trước mặt Lý Nguyệt. Một tay nắm lên tay đang cầm kiếm của Lý Nguyệt, sau đó điểm một chỉ lên trán Lý Nguyệt.
Oành!
Lý Nguyệt lập tức bị ngã bay ra phía sau.
- Thông Huyền Cảnh!
Khóe miệng Lý Nguyệt rớm máu, bò lên, hai con ngươi lộ ra sự sợ hãi nồng đậm.
- Ngươi có thể đi thỉnh kinh rồi!
Ôn Bình vung tay lên, hỏa long trực tiếp nhào về phía Lý Nguyệt, hắn vội vã trốn, nhưng tốc độ của Hỏa Long quá nhanh, trong khoảnh khắc Hỏa Long liền nuốt trọn hắn.
Cả người bị Hỏa Long ngậm ở trong miệng, ném bay ra xa mười mấy mét.
Bịch!
Sau đó rơi nặng nề trên mặt đất.
Hỏa long đuổi theo, cuốn lấy hắn, Lý Nguyệt nằm trên đá xanh liên tục kêu gào, thanh kiếm trong tay rơi trên mặt đất bị đốt đến đỏ bừng. Lý Nguyệt đưa tay hướng bên ngoài Thanh Thủy nhanh, giống như là muốn nắm bắt một cái hi vọng, thế nhưng là dưới hỏa diễm thiêu đốt, chậm rãi hóa thành tro tàn, không bắt được gì.
Sau mười cái hô hấp, Lý Nguyệt chết đến không thể chết hơn, trên mặt đất thêm một đống tro tàn.