Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1235 - 【Vip】 Quân Thiên Nhất Cố, Ngươi Muốn Chết Không?

【VIP】 Quân Thiên Nhất Cố, ngươi muốn chết không? 【VIP】 Quân Thiên Nhất Cố, ngươi muốn chết không?

"Ôn tông chủ, tiếp tục giả bộ như vậy có ý nghĩa không? Đây là Hồng Vực, người ẩn núp của Già Thiên Lâu có mạnh như thế nào đi nữa thì có dám đường hoàng giết điện chủ một điện của Hồng Vực ta như vậy sao? Hơn nữa còn là lặng yên không tiếng động giết. Có thể có thực lực như thế, chỉ sợ chỉ có nửa bước Thiên Vô Cấm. Mặc dù đúng như Ôn tông chủ nói, Địch Trần không phải ccgg quý tông giết chết nhưng Ôn tông chủ phải biết, ngươi cũng không không nộp bất cứ cung phụng gì cho U Quốc, này là tội mưu phản!"

Quân Thiên Nhất Cố lại uy hiếp Ôn Bình lần nữa, cố gắng khiến cho Ôn Bình mềm xuống, bởi vì chỉ có Ôn Bình mềm xuống thì hắn mới có thể thu phục Ôn Bình.

Cũng may hắn rất có kinh nghiệm ở phương diện này, hắn có rất nhiều cách khiến cho Ôn Bình chịu thua, ngoan ngoãn làm việc cho hắn.

Nhưng mà, một giây sau Ôn Bình thay đổi giọng điệu.

"Hôm nay Vực Chủ đến, lặp đi lặp lại, nhiều lần mở miệng uy hiếp ta, xem ra là bổn tông chủ nói chuyện hòa nhã khiến cho ngươi hiểu lầm. Quân Thiên Nhất Cố, ngươi muốn chết như vậy sao?"

Giờ phút này, ánh mắt Ôn Bình trở nên cực kỳ sắc bén, giống như là một cây hàn châm đâm vào trong thân thể Quân Thiên Nhất Cố.

Quân Thiên Nhất Cố khẽ giật mình.

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới lời uy hiếp vừa rồi, Ôn Bình không những không có chịu thua mà còn nổi ý muốn giết hắn.

Tại sao có thể như vậy được?

Đây là ở U Quốc.

Bất Hủ Tông nằm ở U Quốc, chẳng lẽ còn dám động thủ với Vực Chủ một vực như hắn?

"Ngươi. . ."

Trong lúc nhất thời, Quân Thiên Nhất Cố không biết nên nói cái gì, bởi vì ánh mắt Ôn Bình khiến cho hắn lạnh cả người.

"Phải biết, ngươi có thể có tu vi hôm nay, có thể có địa vị hôm nay, đều không dễ. Nếu muốn gặp ta thì nói chuyện cẩn thận, bày thái độ cầu người của ngươi ra, chớ học Địch Trần, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào."

Nói xong, Ôn Bình thu ánh mắt lạnh lùng lại, vẻ lạnh lẻo trong ánh mắt cũng dần dần biến mất, khôi phục như lúc ban đầu.

Sau đó, Ôn Bình thấy Quân Thiên Nhất Cố do dự muốn nói thì nhắc nhở một câu: “Đừng tưởng rằng mình không giống như Địch Trần, hơn nữa coi như ngươi chết thì U Quốc cũng sẽ không vì một nửa bước Thiên Vô Cấm như ngươi mà ra tay với Bất Hủ Tông ta. Biết tại sao không?”

Đương nhiên, những lời này là nói bậy.

Chỉ vì hù Quân Thiên Nhất Cố.

Nhưng mà Quân Thiên Nhất Cố lại không biết.

Nghe Ôn Bình nói như vậy, Quân Thiên Nhất Cố không có nói tiếp mà lựa chọn trầm mặc, bởi vì trong lòng của hắn dần dần sinh ra lo lắng thấp thỏm.

Thậm chí hắn còn không biết tại sao mình lại có cảm giác này.

Thấy Quân Thiên Nhất Cố không có mở miệng nói chuyện, Ôn Bình cũng không có nói tiếp cái gì, vung tay lên, nói: "Tình cảnh của ngươi bây giờ đã là vùng vẫy trong vũng bùn, lần này ta không giết ngươi, nhưng ta hi vọng lần sau ngươi đến gặp ta thì có thể đổi một cái thái độ khiến cho người ta thư thái một chút. Bằng không thì ngươi sẽ biết cái gì gọi là dưới Thiên Vô Cấm đều là sâu kiến!"

Ôn Bình nhấn mạnh ba chữ này, nhắc nhở Quân Thiên Nhất Cố nhớ kỹ ba chữ này, cũng thấy rõ ràng tình cảnh của mình.

Nói xong, Ôn Bình quay người đi xuống lầu.

Không để ý tới Quân Thiên Nhất Cố nữa.

Bởi vì hắn biết, muốn tạm thời thu phục Quân Thiên Nhất Cố để cho hắn sử dụng thì không thể ép gắt quá.

Quân Thiên Nhất Cố có kiêu ngạo khi thành Vực Chủ Hồng Vực!

Nhưng mà Ôn Bình tin, chờ lần sau đến thì kiêu ngạo của Quân Thiên Nhất Cố sẽ không còn sót lại chút gì.

Mà lần sau sẽ đến rất nhanh!

Ôn Bình rời đi, Quân Thiên Nhất Cố mới chậm rãi lấy lại tinh thần, biểu cảm trên mặt cực kỳ phức tạp.

Có hoảng hốt.

Có luống cuống.

Còn có lưỡng lự.

Sau đó cũng không đi cửa chính, trực tiếp hóa thành kinh hồng từ cửa sổ bay ra, nhanh chóng vọt về hành dinh của mình.

Hắn vừa đi, lầu dưới, Kim Bất Tam giật mình, cũng vội hóa thành kinh hồng đuổi theo hướng Quân Thiên Nhất Cố.

"Tông chủ, sao rồi?" Vân Liêu thấy hai người đi thì vội vàng đi tới, thấp giọng hỏi thăm.

Ôn Bình cười nói: "Hắn sẽ đến nữa."

Nghe nói như vậy, Vân Liêu cười một tiếng.

Xem ra tông chủ ăn chắc hắn!

"Đi làm việc đi."

Ôn Bình quyết định ra ngoài đi một chút, sau đó chờ Quân Thiên Nhất Cố tìm tới cửa.

Chắc chắn Quân Thiên Nhất Cố sẽ đến nữa!

Bởi vì chuyện của Địch gia.

Trước khi Quân Thiên Nhất Cố đến thì hắn đã biết được chuyện này từ miệng Vân Liêu.

Phó vực chủ Hãn Ly đã trên đường đi diệt Địch gia, đoán chừng bây giờ đã thành công.

Đương nhiên, nếu như không thành công thì cũng không sao cả.

Ngày mai, trên Bất Hủ Nhật báo sẽ xuất hiện tin tức Quân Thiên Nhất Cố tuyên bố diệt toàn tộc Địch gia.

Chắc chắn Vực Chủ Phủ Nguyên Dương Vực sẽ biết chuyện này.

Còn có Long Quyết của Long gia cũng sẽ biết tin tức này.

Đến lúc đó chắc chắn Quân Thiên Nhất Cố sẽ tới cửa cầu hắn.

Sau khi ra khỏi khách sạn, Ôn Bình vốn nghĩ đi bộ bốn phía một chút, xem phong cảnh, quà vặt ở đây.

Ôn Bình có một cái thói quen.

Đó là mỗi khi đến một chỗ, chỉ cần có cơ hội thì sẽ đi dạo trên đường một chút, xem quà vặt ở chỗ đó.

Nhưng mà Ôn Bình vừa ra khỏi cửa thì bị rất nhiều người truy phủng, có một đám hâm mộ hắn vọt tới.

Chuyện này khiến cho Ôn Bình cảm thấy rất áp lực.

Hắn cũng không phải ma đầu gì, cũng không thể vì dạo phố mà giết sạch người ngưỡng mộ hắn và người tới xem náo nhiệt.

"Ôn tông chủ, ta tên Thạch Linh, năm nay mười sáu tuổi, có thể làm tiểu thiếp cho ngài không?"

"Ôn tông chủ, đừng nghe nàng. Mặt mũi này của nàng, nói nàng ba mươi sáu tuổi cũng còn nhỏ lắm, ta mới là mười sáu tuổi thật!"

"Ôn tông chủ, ta yêu ngươi!"

Ôn Bình giận dữ, chỉ một nam nhân trong đám người.

"Không cho ngươi yêu!"

Dứt lời, Ôn Bình vội vàng trốn về trong khách sạn, đóng kín cửa, sau đó nghe bên ngoài có một tràng cười vang lên.

Sau đó là tiếng gọi càng ầm ĩ hơn.

Hoàn toàn không có dấu hiệu yếu bớt.

Bình Luận (0)
Comment