Nếu ngươi có thể lực áp quần hùng, như vậy thì rất có thể sẽ được cường giả Thiên Vô Cấm ưu ái. Trước đây Thất Vực Đăng Thiên Bảng cũng không thiếu người may mắn như vậy.
Sau khi đọc xong ban thưởng, chiến đấu cuối cùng của Thất Vực Đăng Thiên Bảng cũng nên bắt đầu ngay, nhưng mà Quân Thiên Nhất Cố lại quay đầu lại, nịnh hót hỏi: "Ôn tông chủ, ngài có gì muốn nói không?"
Một chữ ngài vừa ra, mọi người đều sửng sốt một chút.
Vân Thủy Tại Thiên, Âm Dương Nhị Lão và Vụ Đô đó cũng kinh hãi.
Nhưng mà nghĩ đến nội tình và thực lực của Bất Hủ Tông, Vực Chủ tôn xưng Ôn tông chủ là ngài cũng không có gì không ổn.
Chỉ là bọn họ không ngờ Vực Chủ sẽ khiêm tốn như vậy.
Ôn Bình cũng không muốn nói gì, nhưng mà Quân Thiên Nhất Cố lại hỏi như vậy, Ôn Bình cảm thấy cũng đến lúc thu thêm chút người: "Nếu có thể tiến vào top một trăm thì có thể vào Sư Đạo Mê Cục sớm, nếu có thể thông qua khảo nghiệm của Sư Đạo Mê Cục, sau ngày hôm đó trở đi, sẽ là đệ tử Bất Hủ Tông."
"Ôn tông chủ, ngài chắc chắn chứ?"
Quân Thiên Nhất Cố ngạc nhiên xác nhận lại.
Nếu là những thế lực khác nói như vậy thì không có sức hấp dẫn gì, dù sao chỉ cần không phải đệ tử thân truyền của trưởng lão Địa Vô Cấm gì gì đó thì đều không có sức hấp dẫn với đám yêu nghiệt đỉnh tiêm Hồng Vực này.
Nhưng mà Bất Hủ Tông không giống.
Khi Quân Thiên Nhất Cố lặp lại lời Ôn Bình, tất cả người xem trên bầu trời đều sôi trào.
"Mở Sư Đạo Mê Cục sớm cho thiên kiêu tiến vào top một trăm, phần thưởng này của Bất Hủ Tông cũng quá phong phú, xem ra khâu chọn sư năm nay không có gì đáng xem rồi."
"Bây giờ đám thiên kiêu được chứng kiếm thực lực của đệ tử của Bất Hủ Tông, muốn gia nhập Bất Hủ Tông cơn hơn là trở thành đệ tử của một cường giả Địa Vô Cấm. Trước đó Bất Hủ Tông cũng không thu đệ tử, cho nên bọn họ cũng không nghĩ nhiều. Bây giờ Bất Hủ Tông chịu mở Sư Đạo Mê Cục sớm cho bọn họ, chỉ sợ không ai trong số bọn họ chịu làm đệ tử của cường giả Địa Vô Cấm."
"Làm đệ tử của cường giả Địa Vô Cấm có thể tu luyện ma pháp không? Có thể tăng phẩm cấp mạch thuật lên một thậm chí là hai cấp không? Thậm chí trong thời gian ngắn tu luyện tới bí thuật. . . không, là tu luyện tới cảnh giới tạo cực, thậm chí là hóa cảnh không? Mấy chuyện này, làm đệ tử của cường giả Địa Vô Cấm không làm được."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, trong giọng nói đều tràn đầy hâm mộ.
Khi bọn họ hâm mộ thì rất nhiều thiên kiêu bên dưới Vô Sinh Triều đều trở nên cuồng nhiệt.
Đương nhiên, đa số là thiên kiêu không có tông môn.
Thiên kiêu có tông môn thì bọn họ cũng không để ý lắm, dù sao thì bọn họ cũng không thể nào rời khỏi tông môn gia nhập Bất Hủ Tông.
Nhưng mà tử đệ của những gia tộc khác thì cả đám đều cực kỳ cuồng nhiệt nhìn xung quanh, nhìn mấy người xung quanh mình, muốn cướp lấy tích phân của bọn họ.
Ôn Bình ban thưởng như thế này, không thể nghi ngờ là khiến cho chiến đấu cuối cùng vốn đã tàn khốc giờ càng thêm điên cuồng.
"Bắt đầu!"
Nương theo Quân Thiên Nhất Cố tuyên bố.
Vô Sinh Triều lại thay đổi, phần dưới Vô Sinh Triều, bốn phương tám hướng đồng thời mở ra trên trăm cái cửa, trong mỗi một cái cửa đều đen kịt một mảnh, nhưng trong đó lại tràn ngập tiếng rống giận dữ của yêu vật, còn tiếng tiếng va chạm.
Giờ khắc này, mấy vạn người tham gia chiến đấu cuối cùng của Thất Vực Đăng Thiên Bảng đều loạn lên, đồng thời bắt đầu tản ra bốn phía.
Đa số đều vọt tới biên giới Vô Sinh Triều, nơi có quang tráo, chỉ vì không để cho lần trùng kích đầu tiên của thú triều trùng kích đến bọn họ.
"Tất cả chớ động."
Vân Liêu quát bảo các đệ tử Bất Hủ Tông ngưng lại, để cho mọi người đều ở khu vực đầu thú triều.
Đứng ở chỗ này thì sẽ bị thú triều trùng kích trước nhất!
Dưới ánh mắt của mọi người, người của Âm Dương gia, Hiên Đình Các đều chậm rãi lui về sau, cũng không dám đứng ở trước thú triều.
"Người của Bất Hủ Tông muốn làm gì?"
"Ngay từ đầu thì đã trực diện với thú triều, không phải bọn họ phải kiên trì đến cuối sao?"
"Ngươi còn có tâm tư quản bọn họ, nghĩ cách làm sao sống sót trong trận chiến này trước đi. Top một trăm Hồng Vực có thể vào Sư Đạo Mê Cục, không biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm tích phân của chúng ta đây."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, lần lượt thối lui.
Hãn Uy của Hiên Đình Các, Độc Đoạn Phong của Âm Dương gia, hai người cũng đang lui về phía sau, vừa lui vừa nhìn nhau, trong mắt đều mang sát ý.
"Độc Đoạn Phong, không phải ngươi tự xưng là trong Hồng Vực không có mấy người là đối thủ của ngươi sao? Sao vừa mới bắt đầu thì ngươi đã lui về sau rồi?"
Hãn Uy khẽ trào phúng một câu.
Độc Đoạn Phong hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu ngươi dám ở xung quanh Vân Liêu thì ngươi cũng đừng lui. Nói chuyện mạnh miệng không ai bằng, lui cũng nhanh không ai bằng."
Hai người dứt lời, đồng thời nhìn về phía Vân Liêu.
Sau đó lần lượt lui một hai dặm đường mới ngừng lại.
Chỗ này vẫn là tuyến ngoài cùng khi thú triều trùng kích, nhưng cách Vân Liêu một khoảng cách.
Mặc dù ngoài miệng hai người không nói nhưng trong lòng đều không dám tới gần Vân Liêu.
Đột ngột.
Đại địa rung động.
Tiếng ngàn ngàn vạn vạn yêu vật lao nhanh vang lên.
Tất cả mọi người định thần nhìn lại thì thấy ngàn vạn yêu vật lao ra khỏi Vô Sinh Triều, vọt tới bốn phương tám hướng.
"Chuẩn bị!"
"Chuẩn bị!"
Nương theo mệnh lệnh của Hãn Uy và Độc Đoạn Phong, Hiên Đình Các và Âm Dương gia với những người còn lại đều mở mạch môn ra, chuẩn bị sẵn sàng đón địch.
Chỉ có Vân Liêu không giống.
"Tất cả mọi người tản ra, sau khi tản ra thì không nên mở mạch môn ra, nhớ lấy, mỗi người đừng tới quá gần, tránh cho Vô Sinh Triều nghĩ nhầm là các ngươi hợp tác với nhau."
"Rõ!"
"Vâng, Vân trưởng lão!"
Tám mươi người bắt đầu khuếch tán ra, mỗi người cách xa nhau mười trượng.