"Ta!"
Hoài Diệp đột nhiên đứng dậy.
Sau khi đứng dậy, vội phổ cập: "Vụ Đô tiền bối, ma pháp tiêu hao là một loại lực lượng tên là tinh thần lực, nói đơn giản thì chính là cảm giác. Cho dù là không tu luyện linh thể thì cũng hoàn toàn không ảnh hưởng đến tu luyện ma pháp. Ngược lại, nếu không tốn thời gian tu luyện linh thể thì có thể tốc độ tu luyện ma pháp còn mau hơn một chút. Nếu dựa theo cường độ tinh thần lực và tạo nghệ ma pháp của Vân trưởng lão thì chỉ cần không xuất hiện Yêu Thần vô cùng lợi hại, có thể miểu sát Vân trưởng lão thì hẳn là Vân trưởng lão có thể phóng thích Phong Bạo Kiếm Trận vô hạn."
"Tinh thần lực?"
"Cảm giác?"
"Không tu luyện linh thể?"
"Vô hạn phóng thích Phong Bạo Kiếm Trận?"
Trong nháy mắt, Vụ Đô ngẩn ngơ, lặp lại bốn lần.
Nàng đột nhiên cảm thấy cái thế giới này trở nên xa lạ.
Hoài Diệp lại nói: "Vụ Đô tiền bối, thật ra thì Vân trưởng lão chúng ta tu luyện ma pháp mới có mấy tháng, trước đó vẫn luôn tu luyện mạch môn."
"Mới tu luyện mấy tháng?"
Lông mày Vụ Đô không khỏi run lên.
Không riêng gì Vụ Đô, trong khoảnh khắc khi biết Vân Liêu mới tu luyện ma pháp mấy tháng thì Vân Thủy Tại Thiên, Âm Dương Nhị Lão, người đang ngồi trong Vô Sinh Triều đều quay đầu nhìn về phía Hoài Diệp, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Bọn họ vốn tưởng dựa vào ma pháp mới có thể phát huy ra thực lực lực áp quần hùng thì kiểu gì cũng phải tu hành từ nhỏ.
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi thì Ôn Bình mở miệng nói: "Được rồi, ngồi xuống đi. Thật ra thì không có khoa trương như Hoài Diệp nói. Vân Liêu có thể có được thực lực ma pháp như bây giờ thì không bỏ được sự nỗ lực trong mấy tháng này của hắn.”
Nói xong, mọi người càng bối rối.
Ôn tông chủ, ngày có hiểu sai về mấy chữ không ngừng nỗ lực không?
Mấy tháng không ngừng nỗ lực!
Hôm nay có thể bước vào chiến đấu cuối cùng của Thất Vực Đăng Thiên Bảng, có người nào mà không phải là tu hành từ nhỏ?
Lúc này, tất cả mọi người lại nhìn Vân Liêu, hai mắt đều tỏa ánh sáng!
Biểu cảm đặc sắc nhất, không ai khác ngoài mấy thế lực gia tộc!
Bởi vì người của bọn họ có thể gia nhập tông môn, đồng thời không ảnh hưởng thân phận trong gia tộc.
Còn những thế lực tông môn như là Hiên Đình Các, Âm Dương gia, bọn họ phiền muộn thì phiền muộn nhưng vẫn nghĩ được cách giải quyết.
Đời sau của mình, nếu đã gia nhập tông môn thì trục xuất, quay đầu gia nhập vào Bất Hủ Tông!
Cái bắp đùi mang tên ma pháp này, bọn họ chắc chắn phải ôm!
Hơn nữa có thể tưởng tượng là nếu như Bất Hủ Tông nổi danh khắp toàn bộ Nguyên Dương Vực, như vậy đến lúc đó người muốn nhập tông sẽ nhiều vô số kể.
Làm gì còn đến lượt bọn họ?
"Ôn tông chủ, lần sau, khi Sư Đạo Mê Cục của ngài mở là khi nào?”
"Ôn tông chủ, nhà lão phu có ba đứa nhi tử, từng đưa đều thiên tư trác tuyệt, không biết có thể vào Bất Hủ Tông ngài tu hành hay không?"
"Ôn tông chủ. . ."
"Ôn tông chủ. . ."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, lập tức khơi dậy phong trào gia nhập Bất Hủ Tông.
Đám người trên Vô Sinh Triều thấy cảnh này thì không còn tâm trạng xem chiến đấu dưới Vô Sinh Triều nữa, dồn dập nhìn về phía rất nhiều thế lực ngồi trong Vô Sinh Triều.
Nhưng vì có bình chướng cho nên bọn họ không nghe được tiếng, chỉ có thể nhìn rồi đoán mò.
Không nhìn không sao, khi nhìn thấy ánh mắt của tất cả thế lực đều tập trung vào Bất Hủ Tông thì bọn họ càng tò mò không chịu được.
Lúc này, dù là Ôn Bình thì cũng không chịu nổi khi nhiều người đặt câu hỏi như vậy, chỉ có thể hắng giọng, nói: "Nửa năm sau."
Nửa năm sau, đến lúc đó hẳn là Thất Vực Đăng Thiên Bảng cũng kết thúc.
Tên tuổi của Bất Hủ Tông không nói vang danh toàn bộ U Quốc nhưng ít nhất cũng sẽ nổi tiếng xa gần ở Nguyên Dương Vực.
Khi đó mở Sư Đạo Mê Cục cũng khéo!
Thu hoạch những người thích hợp tu luyện ma pháp một đợt!
Ma pháp nhất mạch của Bất Hủ Tông, tương lai ma pháp muốn chiếm được một chỗ cắm dùi ở toàn bộ Triều Thiên Hạp, chỉ dựa vào Vân Liêu, Dương Nhạc Nhạc và Đao Ma thì chắc chắn là không đủ.
"Ôn tông chủ, ma pháp này vào tông là có thể học?" Cho dù là Vụ Đô đến từ Nguyên Dương Vực thì cũng không nhịn được, mở miệng hỏi.
Bởi vì ma pháp khiến cho nàng nhìn thấy một khả năng khác!
Ôn Bình cười nói: "Vụ Đô tiền bối hỏi thật hay, có thể tùy tiện tu hành ma pháp ở trong Bất Hủ Tông, bởi vì nó cũng không phải là thứ quý giá gì.”
Ôn Bình cũng không nói nhiều.
Dù sao trong Pháp Nguyên Sơn Cốc có không ít thứ tốt hơn ma pháp nhiều.
Cho dù là Phong Chi Cốc cũng có không ít thứ tốt hơn ma pháp.
Dứt lời, Ôn Bình bình tĩnh nhìn về phía dưới Vô Sinh Triều, không để ý tới mọi người nữa.
Mọi người cũng biết điều, thấy Ôn Bình không để ý tới bọn họ nữa thì đều xoay người qua chỗ khác, không lên tiếng hỏi nữa, nhưng trong lòng lại âm thầm ghi nhớ mốc thời gian nửa năm sau.
Cùng lúc đó, trong thú triều bắt đầu bạo phát không ít sát lục.
Đương nhiên, cũng không chỉ là sát lục giữa người và yêu vật.
Mà là người với người.
Một tên nam tử trung niên Trấn Nhạc Cảnh thừa dịp một nữ tử bên cạnh đang chiến đấu với yêu vật, một đao chém sau lưng nàng, kết thúc đối phương.
Không có ý thương hương tiếc ngọc chút nào.
Nữ nhân vừa chết, lệnh bài vỡ nát.
Sau khi lệnh bài vỡ nát, một sợi bạch quang chui vào trong lệnh bài trong ngực nam nhân.
Đó chính là tích phân!
"Cô nương, đa tạ tích phân của ngươi, nếu ta có thể tiến vào top một trăm, vào Bất Hủ Tông nhờ tích phân của ngươi, sau này ngày lễ ngày tết ta sẽ đốt thêm tiền giấy cho ngươi."
Dứt lời, nam nhân lập tức rút đi, thối lui đến một chỗ an toàn, phòng ngừa bị những người khác để mắt tới tích phân của mình.
Sát lục như thế không ngừng bộc phát.
Đa số người đều thừa dịp đối phương bị yêu vật cuốn lấy mà ra tay, cũng chính vì vậy nên hầu như mỗi lần ra tay đều đắc thủ.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong toàn bộ chiến trường đều không muốn đối phó yêu vật nữa, tập trung tinh thần cảnh giác đề phòng người bên cạnh.