Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn ( Dịch )

Chương 1255 - 【Vip】 Bất Hủ Tông Thế Không Thể Đỡ (4)

【VIP】 Bất Hủ Tông thế không thể đỡ (4) 【VIP】 Bất Hủ Tông thế không thể đỡ (4)

Xếp hạng thứ ba mươi ba trên bảng tích phân là Trần Khâm (Bất Hủ Tông).

Tổng điểm: Ba trăm hai mươi hai điểm.

Xếp hạng thứ ba mươi bốn trên bảng tích phân là Diệp Vũ Mai (Bất Hủ Tông).

Tổng điểm: Ba trăm linh bảy điểm.

Xếp hạng thứ ba mươi lăm trên bảng tích phân là Lưu Hiểu Thiên (Lưu gia).

Tổng điểm: Ba trăm điểm.

Sau đó đến hạng thứ ba mươi sáu thì lại biến thành người của Bất Hủ Tông.

Xếp hạng thứ ba mươi sáu trên bảng tích phân là Dương Lạc (Bất Hủ Tông).

Tổng điểm: Hai trăm chín mươi chín điểm.

. . .

Top một trăm Hồng Vực đã có hơn năm mươi vị trí bị Bất Hủ Tông chiếm được.

Tám mươi người của Bất Hủ Tông không phát lực thì thôi, một lần phát lực một tiếng hót lên làm kinh người.

Trong lúc nhất thời, trưởng lão trong gia tộc của hơn năm mươi người này đều hưng phấn đến suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

Dù sao gia tộc bọn họ chưa bao giờ thu được vinh hạnh đặc biệt như vậy.

Mấy trăm năm qua, chưa bao giờ có người thăng hạng trên Thất Vực Đăng Thiên Bảng cao như vậy.

"Đó là nhi tử của ta!"

"Đó là ca ta, mau nhìn!"

"Mau nhìn, đó là hai tử của biểu muội của nhị di của ca ca ta, quá lợi hại, vậy mà trong nháy mắt đã vọt tới hạng thứ bảy mươi bảy trên bảng!"

. . .

Trong lúc nhất thời, thân thích gì cũng xuất hiện.

Cho dù là gặp hay chưa từng gặp thì giờ phút này đều thấy kiêu ngạo vì bọn họ.

Châm chọc là trước đó bọn họ hoàn toàn chưa từng gặp, cho dù là gặp rồi thì cũng không có bắt chuyện với nhau lần nào.

Đến mức mấy người không có quan hệ gì với Trần Khâm, Diệp Vũ Mai thì ngoại trừ hâm mộ thì chỉ có kinh hãi.

"Sớm biết lúc trước ta đã để cho hài tử mình đi Sư Đạo Mê Cục một lần, nếu như có thể thông qua Sư Đạo Mê Cục, chỉ sợ trên bảng xếp hạng này cũng có một chỗ cho hai tử ta cắm dùi!”

"Đừng có nằm mộng, ngươi biết lúc ấy có bao nhiêu người xông Sư Đạo Mê Cục không? Bất Hủ Tông thu người đúng là không quan tâm cảnh giới của ngươi, nhưng cũng không có nói là a miêu a cẩu gì cũng thu nha!”

"Vốn cho là bọn họ không động thủ là muốn ngư ông ngồi thu lợi, cướp đoạt tích phân của những người khác. Nhưng ma bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới là do bọn họ nghĩ nhiều. Có thực lực này, hoàn toàn khinh thường khi dễ người nhỏ yếu hơn mình."

"Năm đợt thú triều đầu không có ra tay, vừa ra tay thì đã xông lên top một trăm Hồng Vực, nếu không ai nhằm vào Bất Hủ Tông thì đợt thú triều hoặc khôi triều thứ bảy vừa đến thì chỉ sợ tám mươi người của Bất Hủ Tông sẽ chiếm được top tám mươi Hồng Vực, giống như Vân Liêu, tất cả đều kết thúc."

"Khó mà nói, ta cảm thấy chắc chắn có người sẽ nhắm vào Bất Hủ Tông, chắc chắn những người này còn đang chờ, đang chờ một cơ hội.”

Mọi người ngươi một lời ta một câu, lặng lẽ nghênh đón đợt thú triều thứ bảy.

Không!

Đợt khôi triều thứ bảy!

Khi cửa lớn Vô Sinh Triều mở ra, ngàn vạn con khôi lỗi kim loại to lớn đi ra, sắc mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Khôi triều Trấn Nhạc Hạ Cảnh!

Lít nha lít nhít khôi lỗi kim loại xuất hiện dưới Vô Sinh Triều, đứng thật chỉnh tề, giống như là từng binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh.

"Lại là khôi triều!"

"Khôi triều này mặc dù vẫn là Trấn Nhạc Hạ Cảnh nhưng chúng nó không sợ sinh tử, không có cảm giác, lần này có chút khó khăn."

Này cho dù là thiên kiêu Trấn Nhạc Trung Cảnh cũng không dám nói chắc chắn mình có thể chống nổi đợt khôi triều thứ bảy.

Mặc dù yêu vật không muốn sống nhưng nếu trúng đao thì nó còn biết đau nhức, biết trốn tránh.

Nhưng mà khôi lỗi thì không giống vậy.

Nó bị chém một đao, sẽ không đau nhức, thế công trong tay cũng sẽ không ngừng.

Đúng vào lúc này, trong đám người xảy ra thay đổi.

Khôi triều còn không có động thì mọi người trong chiến trường đã động.

Không sai!

Rất nhiều người biết mình chắc chắn sống không qua được khôi triều, cho nên phát động công kích với người bên cạnh trước.

Có thể kiếm được bao nhiêu tích lũy thì kiếm bấy nhiêu.

Trong lúc nhất thời, trong nháy mắt, chiến trường Vô Sinh Triều hỗn loạn, mà có vẻ như khôi triều cũng đang chờ trận nội đấu này kết thúc, cho nên tới bây giờ cũng không có động tĩnh gì.

Chúng đệ tử của Bất Hủ Tông thấy thế thì vội vàng dựa sát vào Vân Liêu.

"Vân trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?"

“Chúng ta có nên đi đoạt điểm tích lũy hay không?”

Vân Liêu trầm tư mấy hơi, sau đó nói: "Tiết kiệm thể lực, ra tay trước ở vòng trùng kích thứ nhất, không cần biết có thể cướp được bao nhiêu tích phân, vòng trùng kích thứ nhất qua đi thì lập tức rút lui."

Nếu bắt đầu đại loạn đấu, chắc chắn Vân Liêu sẽ không khách khí.

Trước đó không ra tay với bọn họ đó là vì nếu như Bất Hủ Tông động thủ trước thì chắc chắn sẽ trở thành chim đầu đàn, sẽ bị hợp lực tấn công.

Nhưng mà bây giờ không giống.

Nghe mệnh lệnh của Vân Liêu, tám mươi người lập tức kéo dài khoảng cách nhất định, không cho Vô Sinh Triều phán đoán bọn họ đang hợp tác với nhau.

Sau khi kéo dài khoảng cách, vọt thẳng đến chỗ đám người gần nhất.

Đám người vốn đang loạn đấu nhìn thấy cảnh này, đám người đang ở khu vực biên giới bị dọa đến mất hồn mất vía.

"Mẹ nó!"

"Bất Hủ Tông giết tới."

"Nhanh lên!"

Lúc này, một đám người muốn trốn, trốn tránh người của Bất Hủ Tông trùng kích.

Nhưng mà sao Vân Liêu có thể thả bọn họ đi dễ dàng như vậy?

Ma pháp hệ thổ tam giai.

Cực Hạn Trọng Áp!

Ra!

Ngâm xướng kết thúc trong nháy mắt, trong khoảnh khắc, áp lực khổng lồ ép tới mấy trăm người gần nhất.

Trấn Nhạc Hạ Cảnh đối mặt với trọng áp này, ngay cả một hơi ngắn ngủi cũng không đứng được, bị ép tới quỳ xuống đất.

Dưới tình thế cấp bách, muốn bóp nát lệnh bài chạy đi nhưng đã chậm.

Mạch thuật của tám mươi người chen chúc tới!

Oanh ——

Oanh ——

Vừa đối mặt thì mấy trăm người bị trọng áp đè ép đó bị giải quyết hết.

Đương nhiên, mấy trăm người đó cũng muốn phản kích nhưng mà trọng áp ép xuống, ngay cả cơ hội phóng thích mạch thuật cũng không có, chỉ có thể biến thành cừu non bị làm thịt.

Bình Luận (0)
Comment