Trong mười hơi ngắn ngủi, tám mươi người vừa đối mặt đã bị thanh lý mất mấy trăm người, lập tức thanh lý sạch lệnh bài dưới đất, sau đó nhanh chóng lui lại.
Tuyệt đối không ham chiến!
Khiến cho những người vốn muốn phản kích Bất Hủ Tông đó vồ hụt một lần.
Sau khi vồ hụt, bọn họ vội vàng thu tay lại, sau đó lui về sau, không dám ở lại khu vực biên giới.
Tóm lại, cách người của Bất Hủ Tông càng xa càng tốt.
Lúc này, sau khi mọi người của Bất Hủ Tông lui ra khỏi chiến trường ngàn mét, Vân Liêu mới cho mọi người dừng lại, sau đó nhìn khôi triều vẫn không động đậy chút nào thì nói: "Nghe khẩu lệnh của ta, tùy thời chuẩn bị trùng kích đợt thứ hai. Vẫn như cũ, chiếm được tiện nghi sau đó rút đi, không thể rơi vào trong loạn chiến."
"Rõ!"
"Rõ!"
Tám mươi người cùng kêu lên, mở mạch môn ra, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch, chuẩn bị cho đợt trùng kích thứ hai bất cứ lúc nào.
Bọn họ cũng không có thời gian đi xem rốt cuộc mình cướp đoạt được bao nhiêu tích phân, bởi vì cho dù như thế nào thì chắc chắn cũng sẽ không ít.
Hầu như trong tay mỗi người đều cướp được ít nhất ba bốn lệnh bài, cộng lại thì ít nhất cũng có một hai trăm tích phân, đủ để thăng xếp hạng lên một lần nữa.
Mười hơi chuẩn bị qua đi, Vân Liêu chỉ một hướng, lại hô lên.
"Đằng trước, bên trái, chuẩn bị trùng kích!"
Vừa dứt lời, trong nháy mắt, tám mươi người hóa thành một dòng lũ lớn nhào về phía chiến trường rối bời đằng trước bên trái, khí thế như muốn nuốt hết ngàn người đó.
"Bất Hủ Tông!"
Cũng không biết là ai hét lên một tiếng, đám thiên kiêu vốn đang loạn đấu bị kinh hãi, sau đó lập tức chạy trốn.
Nhưng mà giờ phút này, chiến trường đã loạn tùng phèo, người muốn thoát khỏi trùng kích của Bất Hủ Tông, quay người chạy trốn lại đụng phải người sau lưng.
Lui không thể lui!
Mắt thấy tám mươi người của Bất Hủ Tông khí thế hùng hổ tới, thế không thể đỡ, bọn họ chỉ có thể không cam lòng bóp nát lệnh bài trong tay.
Còn phản ứng chậm thì đương nhiên là bị Cực Hạn Trọng Áp của Vân Liêu đè ngã xuống đất trong khoảnh khắc, chỉ có thể biến thành vật hi sinh dưới sự trùng kích của tám mươi người của Bất Hủ Tông.
Tám mươi cái mạch thuật Địa cấp đã đạt tới cảnh giới tạo cực, hóa cảnh đánh tới đám người, các thiên kiêu vốn đã trải qua thú triều, sau đó tiêu hao không nhỏ bị dọn dẹp hai, ba trăm người trong khoảnh khắc.
Một đợt trùng kích qua đi, mọi người của Bất Hủ Tông lại lập tức rút đi, không cho những người khác có cơ hội phản ứng, phản kích.
Chuyện này khiến rất nhiều thiên kiêu tính tình bạo giận không kềm được.
Bọn họ chỉ có thể nhìn bằng hữu của mình ngã xuống trong tay Bất Hủ Tông, khi muốn đánh trả thì Bất Hủ Tông đã rút lui.
"Quá vô sỉ, người của Bất Hủ Tông lại thừa dịp chúng ta đang chiến đấu mà đánh lén chúng ta."
"Tất cả mọi người dừng tay trước, dừng tay!"
"Người của Bất Hủ Tông, chúng ta liên tục nhường nhìn bọn họ, bọn họ lại thừa dịp chúng ta chiến đấu đánh lén chúng ta, quá đáng. Nếu bọn họ hợp tác, chúng ta cũng hợp tác, đuổi người của Bất Hủ Tông ra ngoài trước!"
Nhưng mà mấy người đó giận nói như vậy nhưng lại không được bao nhiêu người hưởng ứng, ngược lại càng nhiều người chọn rời xa Bất Hủ Tông trong lúc này.
Không phải bọn họ không muốn phản kích.
Mà có Vân Liêu, bọn họ phản kích như thế nào đây?
Một vạn yêu vật Trấn Nhạc Cảnh mà Vân Liêu cũng có thể giết sạch toàn bộ, chút người như bọn họ thì sợ là không đủ cho một mình Vân Liêu nhét kẽ răng.
Trừ phi người của Âm Dương gia, Hiên Đình Các gia nhập đại quân đối kháng Bất Hủ Tông, bằng không bọn họ đi thì chỉ là đưa tích phân thôi.
Nhưng mà bây giờ người của Âm Dương gia, Hiên Đình Các cũng trốn tránh Bất Hủ Tông, đâu có dám phản kích Bất Hủ Tông theo bọn họ?
Thấy thế, mấy người đang tức giận đó càng tức giận thêm.
"Mẹ nó, một đám quỷ nhát gan!"
"Nhiệt huyết của các ngươi đâu?"
"Các ngươi nghĩ là có thể trốn tránh mãi sao? Sớm muộn gì thì người của Bất Hủ Tông cũng sẽ giải quyết các ngươi, cướp tích phân của các ngươi."
Cũng đúng lúc này, Vân Liêu lại lên tiếng.
"Ngay phía trước, trùng kích!"
Tám mươi người trùng trùng điệp điệp mãnh liệt đánh tới, dọa đến mấy người lúc nãy hồn phi phách tán, kinh hoảng vội vàng bóp nát lệnh bài trong tay.
Đám người vốn còn đang loạn đấu cũng tan tác như chim muông.
Không có ai còn có tâm tư loạn đấu, bọn họ chỉ muốn tránh được Bất Hủ Tông trùng kích.
Cho nên một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện, người của Bất Hủ Tông trùng kích, tất cả mọi người bối rối tản ra.
Những nơi người của Bất Hủ Tông đến, tất cả mọi người như là chim muông nhanh chóng tản ra, hoàn toàn không cho Vân Liêu có cơ hội phóng thích Cực Hạn Trọng Áp.
"Đều ngừng đi." Rơi vào đường cùng, Vân Liêu chỉ có thể dừng phát động trùng kích, đình chỉ trò chơi diều hâu vồ gà con nhàm chán này.
Sau đó nhìn tất cả mọi người bắt đầu hướng đi ngược hướng Vô Sinh Triều, đi đến chỗ Bất Hủ Tông không nhìn thấy bọn họ.
Âm Dương gia, Hiên Đình Các cũng không ngoại lệ.
Thấy cảnh này, ba người Âm Dương Nhị Lão, Vân Thủy Tại Thiên cũng không thể làm gì khác hơn là cảm thán một tiếng, ai bảo lực uy hiếp của Vân Liêu thực sự quá lớn.
Bọn họ biết Vô Sinh Triều là sân nhà của Vân Liêu, dù sao ngày đó bọn họ từng gặp Vân Liêu từ trong cùng đồ mạt lộ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong trong nháy mắt.
Bởi vậy bọn họ biết rõ, sát lục có thể khiến cho Vân Liêu không ngừng khôi phục trạng thái.
Cho nên dưới Vô Sinh Triều, chắc chắn Vân Liêu đứng ở thế bất bại.
Chỉ là bọn họ không nghĩ tới một mình Vân Liêu thì có thể uy hiếp mấy ngàn tên thiên kiêu Hồng Vực.
Quả nhiên là một người trấn một đời!
Cùng lúc đó, khôi triều như mọc mắt, thấy Vân Liêu dẫn theo mọi người của Bất Hủ Tông kết thúc loạn đấu thì bắt đầu động.
"Chuẩn bị nghênh đón trùng kích!"
Vân Liêu hạ lệnh.
Mọi người của Bất Hủ Tông lại kéo dài khoảng cách, chuẩn bị sẵn sàng đón quân địch.
. . .
Chỗ sâu trong Thế Không Giới.
Bên ngoài một cung điện nguy nga trên đỉnh dãy núi, một tên nam tử trung niên cao gầy mặc áo bào xanh đang giơ một quyển sách khẽ đọc.
Khi đọc đến đoạn thú vị thì cười một tiếng.
Ánh mắt của nam nhân lộ vẻ lười biếng, cũng chỉ khi đọc đến đoạn thú vị thì trong mắt mới xuất hiện một tia sáng sắc bén.