Ở sau lưng hắn, một đám hộ vệ thân mang áo giáp hắc kim đứng đó, nhìn kỹ lại thì đó không phải là Thần U Quân của Thần U Quân sao?
Nhưng mà Thần U Quân sau lưng nam nhân và Thần U Quân của Hồng Vực hoàn toàn không giống, đám Thần U Quân sau lưng hắn, cảnh giới thấp nhất cũng là nửa bước Thiên Vô Cấm.
Hơn mười vị!
Bởi vậy rõ ràng nam nhân đó càng mạnh mẽ hơn!
"Thần Tướng, chiến sự ở sa trường có chút căng thẳng, ngài không tới xem thật sao?" Một người sau lưng trên mặt lộ vẻ lo lắng hỏi.
"Không cần để ý tới bọn họ, U Quốc cũng không phải thiếu các ngươi thì sẽ thất bại, Già Thiên Lâu thích quậy thì để cho bọn họ quậy đi."
Nam nhân hời hợt đáp lại một câu, sau đó tiếp tục đọc sách.
Nhưng mà hình như người đứng phía sau không có ý định im miệng, tiếp tục gặn hỏi: "Nhưng mà tình báo từ sa trường truyền về biểu hiện lần này có vẻ như Già Thiên Lâu làm thật. Trong sa trường đã bắt đầu xuất hiện bóng dáng của cường giả Thiên Vô Cấm."
"Sa trường sẽ không vỡ, nếu như bọn họ có thể công phá thì cũng sẽ không chờ tới bây giờ. Bọn họ chỉ muốn thừa dịp Thất Vực Đăng Thiên Bảng lần này mà quậy một chút thôi. Quậy xong bọn họ sẽ đi ngay." Nam nhân vẫn giữ vẻ lười biếng vân đạm phong khinh.
Thấy nam nhân kiên trì như vậy, Thần U Quân sau lưng cũng không nói thêm cái gì nữa, vẻ lo lắng trên mặt cũng ẩn đi.
Hắn tuy lòng nóng như lửa đốt với tình hình chiến đấu ở sa trường, chỉ muốn lập tức gia nhập sa trường chiến đấu, nhưng Thần Tướng cũng nói như vậy rồi.
Hắn còn có thể làm gì được nữa?
Đúng lúc này, một giọng nữ vang lên.
"Thiên Nghiệp đại nhân."
"Thiên Nghiệp đại nhân."
Nương theo giọng nói xuất hiện, một nữ nhân quần áo lộng lẫy, khuôn mặt tuyệt mỹ xuất hiện trên bầu trời.
Nam nhân đưa mắt nhìn người tới, sau đó tức giận nói: "Tiểu Doãn, ngươi không thấy ta đang đọc sách sao? Nôn nôn nóng nóng!"
Nữ nhân tên là Tiểu Doãn thè lưỡi, sau đó nói: "Thiên Nghiệp đại nhân, Tiểu Doãn phát hiện một người rất thú vị.”
"Với ánh mắt của ngươi thì có thể thấy được cái gì."
Thiên Nghiệp lạnh nhạt đáp lại một câu.
Tiểu Doãn vội vàng phản bác: "Thiên Nghiệp đại nhân, ngài quá xem thường người ta. Nhưng mà ngài không thấy cho nên không tán đồng với ta cũng rất bình thường, nếu như ngài thấy được thì ta dám cam đoan chắc chắn ngài sẽ nhịn không được trực tiếp thu hắn làm đệ tử."
"Há, nói nghe một chút?" Nghe vị thị nữ đã đi theo mình mấy trăm năm dám nói mình chắc chắn sẽ thu hắn làm đệ tử, trong nháy mắt, hắn nổi lên hứng thú.
Mặc dù thị nữ này đi theo mình mấy trăm năm, ánh mắt không được tốt lắm nhưng lại biết rõ tiêu chuẩn thu đồ đệ của mình.
Khi biết tiêu chuẩn thu đồ đệ của mình rồi mà còn dám nói như thế.
Vậy thì có chút thú vị.
Tiểu Doãn vội vàng nói: "Thần Huyền Cảnh, ngay cả mạch môn cũng không mở ra nhưng lại dùng sức một người giết hơn vạn yêu vật Trấn Nhạc Cảnh."
"Ừm?"
Thiên Nghiệp sửng sốt một chút.
Rất nhiều Thần U Quân sau lưng cũng nghi ngờ mình nghe lầm.
Tiểu Doãn thấy mọi người đều có biểu cảm như thế thì lập tức đắc ý cười nói: "Không chỉ như thế, hắn còn. . ."
Tiểu Doãn thuật lại tất cả những gì mình nhìn thấy trong giới lại, nói đến hứng khởi thì không khỏi khoa chân múa tay.
Rất nhiều Thần U Quân cũng tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi, giống như không thể tin được những gì Tiểu Doãn mới nói.
Nhưng khi Tiểu Doãn nói hết toàn bộ chuyện liên quan đến Vân Liêu ra, Thiên Nghiệp lại đột nhiên khép sách lại, cười nói: "Không ngờ, trăm năm Hồng Vực này cũng ra được một yêu nghiệt, chỉ với thủ đoạn này thì đã đủ để làm đệ tử ta."
"Đúng!"
Tiểu Doãn kiêu ngạo nói.
Sau đó còn nói thêm: "Thiên Nghiệp đại nhân, vậy có cần ta đi Vô Sinh Triều một chuyến, mang người kia tới cho ngài không?”
Thiên Nghiệp lắc đầu, nói: "Không vội, thủ đoạn này đúng là có thể làm đệ tử ta, nhưng còn cần quan sát một thời gian nữa, chờ hắn giải quyết người của Già Thiên Lâu ẩn núp vào rồi gọi hắn tới cũng không muộn."
"Người ẩn núp! Thiên Nghiệp đại nhân, ngài nói là có người ẩn núp trong Vô Sinh Triều?"
Tiểu Doãn biến sắc.
Thiên Nghiệp cười đáp: "Nếu không thì ngươi cho rằng vì cái gì người của Già Thiên Lâu sẽ gióng trống khua chiêng quấy lên phong vân ở sa trường? Chỉ là vì nhân lúc diễn ra Thất Vực Đăng Thiên Bảng, giết Thần U Quân chúng ta nhiều một chút? Lâu chủ Già Thiên Lâu cũng không ngốc, sẽ không làm như vậy, chắc chắn hắn có mục đích khác."
Tiểu Doãn giận không kềm được nói: "Già Thiên Lâu đáng chết, cũng dám sắp xếp người ẩn núp lẫn vào Thất Vực Đăng Thiên Bảng chúng ta, ta đi bắt bọn chúng ra!"
"Người ẩn núp giao cho người ngươi nói đi, hắn đã có bản lĩnh một người diệt vạn yêu, hẳn là những người ẩn núp đó cũng không phải là chuyện khó gì với hắn." Thiên Nghiệp dứt lời, thay đổi trạng thái lười biếng vừa rồi, dùng ánh mắt cực kỳ sắc bén nhìn hướng Vô Sinh Triều.
Mới đầu, nếu không có Vân Liêu xuất hiện thì hắn định tự mình đi bắt người ẩn núp trong Vô Sinh Triều tới.
Nhưng có Vân Liêu.
Vậy thì để cho người ẩn núp của Già Thiên Lâu làm khảo nghiệm nhập môn cho Vân Liêu đi.
Nếu như hắn có thể dễ dàng giải quyết những người ẩn núp đó, khống chế được tổn thất cho Hồng Vực, mình thu hắn làm đệ tử cũng không phải là không được.
. . .
Trong Vô Sinh Triều.
Đợt khôi triều thứ bảy trùng kích vào, tất cả mọi người trong chiến trường rơi vào trong chiến đấu.
Tình huống giống như dự đoán, bởi vì khôi lỗi không sợ sinh tử, không có cảm giác đau cho nên thường xuyên có người bị khôi lỗi đồng quy vu tận, ngay cả thời gian bóp nát lệnh bài cũng không có.
Chuyện này khiến cho không ít thiên kiêu Trấn Nhạc Hạ Cảnh đều sinh lòng rút lui, bọn họ biết chắc chắn mình không xông lên được top một trăm Hồng Vực, dứt khoát bóp nát lệnh bài bảo mệnh.
Dù sao sống sót mới có tương lai.
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người bóp nát lệnh bài lui ra khỏi chiến trường, càng ngày càng có nhiều người chết dưới khôi triều.
Trong Vô Sinh Triều chỉ còn lại rải rác ba, bốn ngàn người.
Không thể nghi ngờ, ba, bốn ngàn người này đều là người muốn trùng kích top một ngàn Hồng Vực.