Đa số mọi người đều không sợ sinh tử, trong số các mục tiêu của bọn họ, trùng kích top một ngàn Hồng Vực mới là mục tiêu chính của bọn họ.
Bởi vì chỉ khi xông vào top một ngàn thì còn đường tương lai của bọn họ mới dễ đi hơn.
Chỉ khi xông vào top một ngàn thì tài nguyên của tông môn, gia tộc mới tập trung cho bọn họ, như vậy cũng có nghĩa là tương lai ít nhất có năm thành, thậm chí có xác suất cao sẽ bước vào Địa Vô Cấm.
Thành Long hay là thành trùng.
Bọn họ chọn thành Long!
Nhưng mà, liên tục sáu làn sóng, chiến đấu kéo dài đến bảy tám canh giờ đã khiến cho đa số Trấn Nhạc Hạ Cảnh hữu tâm vô lực.
Bởi vì lực lượng linh thể bị tiêu hao rất nhiều, lực lượng linh thể còn lại đã không đủ để chống đỡ cho bọn họ tiếp tục dùng trạng thái đỉnh phong chiến đấu nữa.
Người có chuẩn bị thì giờ phút này sẽ ăn thiên tài địa bảo khôi phục lực lượng linh thể, nhưng loại thiên tài địa bảo này rất thưa thớt, đồng thời đắt đỏ, cho nên không phải bất cứ người nào cũng có.
Không có chuẩn bị thiên tài địa bảo thì chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị khôi lỗi một quyền đánh bay trong khi chiến đấu với khôi lỗi, sau đó khôi lỗi bốn phía giống như cũng biết hắn mềm yếu dễ khi dễ, đều vọt tới vây quanh hắn.
Cuối cùng hắn chỉ có thể không cam lòng bóp nát lệnh bài!
"Nếu như cảnh giới linh thể của ta có thể mạnh hơn một chút nữa thì ta có thể tiếp tục dùng trạng thái đỉnh phong chiến đấu tiếp, không đến mức chạy tán loạn."
Người đó không cam lòng lẩm bẩm một tiếng, lòng đầy mất mác rời khỏi Vô Sinh Triều.
Hình ảnh như vậy không ngừng diễn ra trong Vô Sinh Triều.
Sau khi khôi triều kéo dài một hai canh giờ, rất nhiều người đều vì lực lượng linh thể tiêu hao hao nhiều mà chọn rời khỏi Vô Sinh Triều.
Trong lúc nhất thời, trong Vô Sinh Triều lại giảm mạnh mấy trăm người.
Nhìn thấy từng màn này, rất nhiều cường giả Địa Vô Cấm ngồi trên Vô Sinh Triều cũng nhịn không được liên tục cảm thán, ngay cả Âm Dương Nhị Lão và Vân Thủy Tại Thiên cũng không ngoại lệ.
Đệ tử của bọn họ cũng không ngừng rời khỏi Vô Sinh Triều.
Chỉ vì lực lượng linh thể tiêu hao nghiêm trọng, không thể tiếp tục chống đỡ nữa.
Nhưng mà khi bọn họ thấy đệ tử Bất Hủ Tông sinh long hoạt hổ, càng đánh càng hăng thì trong lúc nhất thời bọn họ không biết nên nói gì.
"Đệ tử Bất Hủ Tông bây giờ giống như là đang nhặt tích phân, khôi lỗi không phải là đối thủ của bọn họ, mấy người lực lượng linh thể trống rỗng lại càng không phải là đối thủ của bọn họ."
"Mấy đợt thú triều trước, hoàn toàn không có một ai trong số đệ tử Bất Hủ Tông ra tay, từ đó mới dẫn tới bây giờ lực lượng linh thể của bọn họ vẫn quá dồi dào! Đệ tử của chúng ta đều đã không thể phóng thích mạch thuật nữa, bây giờ bọn họ lại càng đánh càng hăng."
"Được rồi, đừng hâm mộ. Từ Vô Sinh Triều mở ra đến nay, ngươi gặp thế lực nào dùng kế sách như thế? Một cái cũng không có! Cho nên căn nguyên vẫn nằm trên người Vân Liêu, ngươi ta có hâm mộ cũng không được."
Chúng cường giả Địa Vô Cấm cảm thán một lúc, tiếp tục dời mắt nhìn vào trong chiến trường Vô Sinh Triều, mắt thấy liên tục có người không biết làm sao, bóp nát lệnh bài.
Sau đó nghe Vân Liêu nói thì bọn họ càng bất đắc dĩ hơn.
"Sau nửa canh giờ, tất cả mọi người dừng tay tu chỉnh, số khôi lỗi còn lại của khôi triều để ta giải quyết, các ngươi tại chỗ khôi phục lực lượng linh thể."
"Rõ!"
"Hiểu rõ!"
Chúng đệ tử Bất Hủ Tông lần lượt đáp.
Nghe đệ tử Bất Hủ Tông hô lên, chúng cường giả Địa Vô Cấm và đám khán giả trên bầu trời lại cảm thán.
Ngay cả Quân Thiên Nhất Cố, Vụ Đô cũng nhịn không được nói.
"Ôn tông chủ có Vân trưởng lão, Vô Sinh Triều này giống như đã trở thành sân huấn luyện của đệ tử Bất Hủ Tông các ngươi, muốn ngừng thì ngừng, muốn đánh thì đánh."
"Vân Liêu xuất hiện khiến cho trận chiến đấu này trở nên không có chút hồi hộp nào. Ôn tông chủ, Thất Vực Đăng Thiên Bảng này đều sắp trở thành sân tu luyện của quý tông rồi."
Hai người cảm thán một câu, Ôn Bình thấy thế thì cười thầm một tiếng, sau đó nói: "Nếu như Vân Liêu không điều khiển được trận chiến đấu này thì cũng có lỗi với thân phận của hắn lắm."
Vân Liêu có thân phận gì?
Ma pháp sư toàn hệ!
Là cự phách trong ma pháp sư.
Đây chỉ là bắt đầu, nếu như sau này tinh thần lực của Vân Liêu nâng cao một bước, nắm giữ ma pháp tứ giai, lúc đó sẽ càng khủng bố hơn.
"Thân phận?"
Đám người Vụ Đô đều quăng ánh mắt tò mò qua Ôn Bình.
Ôn Bình cũng không định giấu, nói: "Vân trưởng lão là một vị ma pháp sư toàn hệ duy nhất của Bất Hủ Tông ta! Đồng thời khống chế được kim, mộc, thủy, hỏa, thổ vân vân, nhiều loại thuộc tính ma pháp, hầu như không tồn tại nhược điểm."
"Đồng thời nắm giữ nhiều thuộc tính như vậy?"
Đám người Vụ Đô nghe Ôn Bình nói như vậy thì không khỏi dời tầm mắt nhìn về phía Vân Liêu trong Vô Sinh Triều.
Giờ phút này, Quân Thiên Nhất Cố chỉ cảm thấy đệ tử của mình chết không oan.
Mà Vụ Đô chỉ cảm thấy dự đoán trước đó vẫn còn bảo thủ lắm, nếu như bản lĩnh của Vân Liêu truyền ra, đoán chừng sơn môn của Bất Hủ Tông cũng bị đạp nứt.
Tuyệt đối không chỉ một vị cường giả Thiên Vô Cấm muốn nhận Vân Liêu làm đồ đệ!
Thấy mọi người kinh ngạc, Ôn Bình cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhưng mà khi đang chuẩn bị xem tranh tài tiếp thì Truyền Âm Thạch trong ngực lại có động tĩnh.
Người trong Bất Hủ Tông có thể sử dụng Truyền Âm Thạch trực tiếp liên hệ hắn thì chỉ có ba người không có ở đây, đó là Mộc Long, Trần Hiết và Hoài Không.
Cho nên chắc chắn người truyền âm là một trong ba người.
"Chư vị từ từ xem."
Ôn Bình đứng dậy, không chờ đám người đáp lại thì đã hóa thành kinh hồng biến mất trong vùng trời Vô Sinh Triều, đi vào chỗ sâu trong Thế Không Giới.
Bay ra mấy chục dặm, sau đó Ôn Bình mới móc Truyền Âm Thạch ra.
"Là ai?"
"Tông chủ, là ta."